Thân fận người fụ nữ trog xã hội fong kjến.
Đó là lời cảm thông thốt lên từ đáy lòng nhân ái bao la sâu thắm của đại thi hào Nguyễn Du đối với thân fận đau khổ thảm thươg của người fụ nữ trog xã hôị cũ. Chế độ nam quyền “chồng chúa vợ tôi”, lễ gioá tam tòng, chiến trah fj nghĩa, xã hội đồng tiền tác oai tác quái... Đã đầy đoạ họ đến tận cùg đau khổ bi thương. Những nổi khổ đau ấy không chỉ có thi hào làng Tiên Điền nhìn thấy mà trước đó hơn 1 thế kỉ, Nguyễn Dữ - người học trò xuất sắc của Nguyễn Bỉnh Khiêm – cũg đã nhìn thấy và rơi lệ xót thương. Đọc truyền kì mạn lục “ Người con gái Nam Xương” của ông ta sẽ xúc động trước nàng VN vs nỗi đau chug của thân fận nguời fụ nữ pj dập vùi, dung hạnh vẹn toàn nhưng fải chịu nhiều oan khuất đau thương.
VN là người fụ nữ xuất thân bình dân, có tư dung tốt đẹp. Nàg được TS, kon nhà hào fú mến vì dug hạnh mang trăm lạng vàng cưới zề làm zợ. Nhưng chíh sự chênh lệch dzề giàu nghèo, đồng tjền fát huy được sức mạnh của nó khjến VN luôn sống trog mặc cảm của “kon nhà kẻ khó nương tựa nhà giàu”. Biết chồng mìh có tính đa nghi nên nàng luôn giữ mình trong khuôn fép khôg để vợ chồng fảj thất hoà. Cuộc sum họp chưa được bao lâu thì thì TS bị bắt đi lính. khi tiễn chồng ra trận, nàg đã dặn dò những lời tình nghĩa thuỷ chug khiến ai cũg fải rơi 2 hàg lệ: “ Chàg đi chuyến này thiếp chẳng mong đeo được ấn fong hầu mặc áo gấm trở về wê cũ, chỉ xin ngày trở zề mag theo 2 chữ bình yên thế là đủ rồi”. Điều ao ước của nàg ko fải là dah vọg hay địa vị tiền bạc cao sag mà chỉ là mái ấm gia đình hạnh fúc bình yên. Trog nhũng nagỳ chồng đi chinh chiến xa, một mình nàng fải chèo lái gánh vác cả gia đình nhà chồng và nuôi dạy kon thơ. Mệ chồng đau ốm, nàg hết lời thuốc thang lễ bái thần fật, ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn. Mẹ chồg wa đời, nàg lo liệu việc ma chay tế lễ như đối vs cha mẹ đẻ mìh.... Cùg một lúc nàg đã làm tròn bổn fận của một nàg dâu hiếu thảo, của một người vợ chug thuỷ, son sắt, của một người mẹ hiền đôn hậu. Côg lao của nàg được chíh người mẹ chồg ghi nhận, trăn trối trước lúc wa đời nên càg khiến người đời cảm mến người fụ nữ đức hạh. Wa năm sau, việc wân kết thúc, TS từ miền xa chih chjến trở về, những tưởng VN sẽ được hưởng hạnh fúc gia đình như nàg hằng khao khát. Nhưng chỉ vì lời nói ngây thơ của kon trẻ pj pô tập nói, TS đã nghi vợ hư thân mất nết, lấy quyền người đàn ông gia trưởng trog xh fong kiến cũ mắng nhiếc đánh đuổi đi mặc ch0 lời thah minh biên bạch của VN và của chíh pà kon hàg xóm. Hạh fúc gia đìh tan vỡ, dah dự bị hoen ố, thất vọg đến tột cùg, ko còn con đường nào để lựa chon, nàg đã dùg đến cái chết để bày tỏ nỗi oan.
Wa cuộc đời của VN, người kon gái dug hạh ven toàn mà số fận bạc mệnh hẩm hiu, ta có thể hiểu được số fận của người fụ nữ trog xh fong kiến. Vs những lễ giáo hà khắc “tại gia tòng fụ, xuất giá tòng fu, fu tử tòng tử” người fụ nữ ko được bình đẳng vs nam giới mà chịu nhiều thiệt thòi bất côg. Như VN, dù bị oan khuất nhưng ko có quyền thanh mjnh fải chấp nhận cảnh để chồng mắng nhiếc rồi “đánh đuổi đi”. Bị dồn vào thể cùg, ko fải chốn dug thân, dzề nhà mẹ đẻ cũg ko dc chấp nhận nên nàg chỉ có một kon đường duy nhất tìm đến cái chết để mjnh oan. Xã hội người fụ nữ bị khjnh rẻ, xem thường, bị trói buộc trog lễ giáo bất công thì làm sao có thể tìm thất hah phúc được? Họ chỉ có một lối đj duy nhất là tìm đến cái chết bế tắc đáng thương.
Trog xh fong kiến đầy nhiễu nhương ấy, chiến trah fj nghĩa cũg xảy ra ljên mjên. Bao người chjnh fụ fải héo hon chờ chồng, sống triền miên trong nỗi nhớ. VN nhớ chồg xa cách vừa gánh vác công việc gia đình bao khó nhọc gian lao. Vây mà TS ko hề thông cảm lại còn nghi ngờ zợ, chửi bới mắng nhiếc đánh đuổi đi, bức tử nàg fải xuốg sông tự vẫn. Vậy mà khj hiểu nỗi oan, TS ko hề hối hân hay cắn rức lương tâm chút nào. Giá như ko có chjến trah, TS ko fải tòng wân đj lính thì VN sẽ ko pj chồng nghi oan đến mức fải tìm đến cái chết như thế. Xh fog kiến đã dung túng cho những kẻ như TS để bao người fải chịu đau khổ rồi cất lên những lời than ai oán:
Vốn thấu hiểu và cảm thương cho số fận đau khổ cho người fụ nữ đức hạh nên Nguyễn Dữ ko đẻ cho người fụ nữ hiền thảo ấy fải chết. Bằng trái tim nhân ái sâu thẳm, tg đã ság tao nên một kết thúc có hậu để ch0 VN được hạh fúc ở chốn bồng lai tiên cảnh, được làm tiên nữ chốn thuỷ cung. Đây là ước mơ ngàn đời của dân tộc ta “ở hiền gặp lành” là đạo lý muôn thuở của cha ông. Những chj tiết kì ảo cuối truyện đã làm diệu đi nỗi đau cho trái tjm người đọc, thắp lên niềm tjn và sự bất tử của cái thiện.
Hìh tượng VN đã để lại trog lòg người đọc bao xót xa cùg bao ju mến cảm thông. Số fận của VN cũg là số fận chug của bao người fụ nữ khác trong xh fong kiến ngày xưa. Nhưng bao giờ cũg có một kon người như Nguyễn Dữ vs trái tim nhân ái bao la luôn đứng về fía họ, bênh vực họ, ngợi ca những vẻ đẹp ngàn đời của họ. Càng xót xa cho thân fận của người fụ nữ trog xhfk bao nhiêu thì ta càg hạnh phúc bấy nhiêu khi ngày nay người fụ nữ đã được giải fóng ra khỏi những hủ tục khắc nghiệt lạc hậu. Người fụ nữ ngày nay đã bình đẳng vs nam giới, họ có thể hoàn toàn năng động ság tạo và làm chủ cuộc đời của mình.
“Đau đớn thay thân fận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chug”
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chug”
VN là người fụ nữ xuất thân bình dân, có tư dung tốt đẹp. Nàg được TS, kon nhà hào fú mến vì dug hạnh mang trăm lạng vàng cưới zề làm zợ. Nhưng chíh sự chênh lệch dzề giàu nghèo, đồng tjền fát huy được sức mạnh của nó khjến VN luôn sống trog mặc cảm của “kon nhà kẻ khó nương tựa nhà giàu”. Biết chồng mìh có tính đa nghi nên nàng luôn giữ mình trong khuôn fép khôg để vợ chồng fảj thất hoà. Cuộc sum họp chưa được bao lâu thì thì TS bị bắt đi lính. khi tiễn chồng ra trận, nàg đã dặn dò những lời tình nghĩa thuỷ chug khiến ai cũg fải rơi 2 hàg lệ: “ Chàg đi chuyến này thiếp chẳng mong đeo được ấn fong hầu mặc áo gấm trở về wê cũ, chỉ xin ngày trở zề mag theo 2 chữ bình yên thế là đủ rồi”. Điều ao ước của nàg ko fải là dah vọg hay địa vị tiền bạc cao sag mà chỉ là mái ấm gia đình hạnh fúc bình yên. Trog nhũng nagỳ chồng đi chinh chiến xa, một mình nàng fải chèo lái gánh vác cả gia đình nhà chồng và nuôi dạy kon thơ. Mệ chồng đau ốm, nàg hết lời thuốc thang lễ bái thần fật, ngọt ngào khôn khéo khuyên lơn. Mẹ chồg wa đời, nàg lo liệu việc ma chay tế lễ như đối vs cha mẹ đẻ mìh.... Cùg một lúc nàg đã làm tròn bổn fận của một nàg dâu hiếu thảo, của một người vợ chug thuỷ, son sắt, của một người mẹ hiền đôn hậu. Côg lao của nàg được chíh người mẹ chồg ghi nhận, trăn trối trước lúc wa đời nên càg khiến người đời cảm mến người fụ nữ đức hạh. Wa năm sau, việc wân kết thúc, TS từ miền xa chih chjến trở về, những tưởng VN sẽ được hưởng hạnh fúc gia đình như nàg hằng khao khát. Nhưng chỉ vì lời nói ngây thơ của kon trẻ pj pô tập nói, TS đã nghi vợ hư thân mất nết, lấy quyền người đàn ông gia trưởng trog xh fong kiến cũ mắng nhiếc đánh đuổi đi mặc ch0 lời thah minh biên bạch của VN và của chíh pà kon hàg xóm. Hạh fúc gia đìh tan vỡ, dah dự bị hoen ố, thất vọg đến tột cùg, ko còn con đường nào để lựa chon, nàg đã dùg đến cái chết để bày tỏ nỗi oan.
Wa cuộc đời của VN, người kon gái dug hạh ven toàn mà số fận bạc mệnh hẩm hiu, ta có thể hiểu được số fận của người fụ nữ trog xh fong kiến. Vs những lễ giáo hà khắc “tại gia tòng fụ, xuất giá tòng fu, fu tử tòng tử” người fụ nữ ko được bình đẳng vs nam giới mà chịu nhiều thiệt thòi bất côg. Như VN, dù bị oan khuất nhưng ko có quyền thanh mjnh fải chấp nhận cảnh để chồng mắng nhiếc rồi “đánh đuổi đi”. Bị dồn vào thể cùg, ko fải chốn dug thân, dzề nhà mẹ đẻ cũg ko dc chấp nhận nên nàg chỉ có một kon đường duy nhất tìm đến cái chết để mjnh oan. Xã hội người fụ nữ bị khjnh rẻ, xem thường, bị trói buộc trog lễ giáo bất công thì làm sao có thể tìm thất hah phúc được? Họ chỉ có một lối đj duy nhất là tìm đến cái chết bế tắc đáng thương.
Trog xh fong kiến đầy nhiễu nhương ấy, chiến trah fj nghĩa cũg xảy ra ljên mjên. Bao người chjnh fụ fải héo hon chờ chồng, sống triền miên trong nỗi nhớ. VN nhớ chồg xa cách vừa gánh vác công việc gia đình bao khó nhọc gian lao. Vây mà TS ko hề thông cảm lại còn nghi ngờ zợ, chửi bới mắng nhiếc đánh đuổi đi, bức tử nàg fải xuốg sông tự vẫn. Vậy mà khj hiểu nỗi oan, TS ko hề hối hân hay cắn rức lương tâm chút nào. Giá như ko có chjến trah, TS ko fải tòng wân đj lính thì VN sẽ ko pj chồng nghi oan đến mức fải tìm đến cái chết như thế. Xh fog kiến đã dung túng cho những kẻ như TS để bao người fải chịu đau khổ rồi cất lên những lời than ai oán:
“ Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?”
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai?”
Vốn thấu hiểu và cảm thương cho số fận đau khổ cho người fụ nữ đức hạh nên Nguyễn Dữ ko đẻ cho người fụ nữ hiền thảo ấy fải chết. Bằng trái tim nhân ái sâu thẳm, tg đã ság tao nên một kết thúc có hậu để ch0 VN được hạh fúc ở chốn bồng lai tiên cảnh, được làm tiên nữ chốn thuỷ cung. Đây là ước mơ ngàn đời của dân tộc ta “ở hiền gặp lành” là đạo lý muôn thuở của cha ông. Những chj tiết kì ảo cuối truyện đã làm diệu đi nỗi đau cho trái tjm người đọc, thắp lên niềm tjn và sự bất tử của cái thiện.
Hìh tượng VN đã để lại trog lòg người đọc bao xót xa cùg bao ju mến cảm thông. Số fận của VN cũg là số fận chug của bao người fụ nữ khác trong xh fong kiến ngày xưa. Nhưng bao giờ cũg có một kon người như Nguyễn Dữ vs trái tim nhân ái bao la luôn đứng về fía họ, bênh vực họ, ngợi ca những vẻ đẹp ngàn đời của họ. Càng xót xa cho thân fận của người fụ nữ trog xhfk bao nhiêu thì ta càg hạnh phúc bấy nhiêu khi ngày nay người fụ nữ đã được giải fóng ra khỏi những hủ tục khắc nghiệt lạc hậu. Người fụ nữ ngày nay đã bình đẳng vs nam giới, họ có thể hoàn toàn năng động ság tạo và làm chủ cuộc đời của mình.
Tue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh
» my love - westlife
Tue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin
» The day u went away
Sun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin
» The day u went away
Sun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin
» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Sun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm
» TIN ZUI TRONG NGÀY
Sun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae
» Barcelona.No.1
Sun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae
» yeu wa 91 oi !!!
Sat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh
» Sua? Di Girl 91
Sat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh