๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 9.1)♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 9.1: Hãy nói, hãy chia sẻ, theo cách của bạn

Keywords

Latest topics

» một nỗi buồn
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptyTue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh

» my love - westlife
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptyTue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin

» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm

» TIN ZUI TRONG NGÀY
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae

» Barcelona.No.1
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae

» yeu wa 91 oi !!!
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh

» Sua? Di Girl 91
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 EmptySat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates

free forum


    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13

    avatar
    I_amagirl


    Tổng số bài gửi : 23
    Join date : 06/10/2011

    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13 Empty Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 13

    Bài gửi  I_amagirl Tue Oct 18, 2011 3:48 pm

    KÌ 13:THỜI GIAN CÒN LẠI
    - Dừng lại thì tốt hơn, Nguyên!
    Giọng nói khẽ và mỏng. Âm sắc rành mạch như lưỡi dao lạnh rạch vào khoảng không tĩnh lặng.
    Thân hình trong đà lao về phía trước của Nguyên khựng lại. Những ngón tay trắng bệch đột ngột bám chặt vào khung cửa gỗ. Gân xanh bên dưới làn da nhợt nhạt căng lên như dây đàn.
    Người đàn ông trung niên giật mình, bong ra khỏi những suy nghĩ xa xăm. Chiếc hộp rơi xuống sàn gỗ, lăn lóc cho đến khi nắp hộp mở bung.
    Trên nền vải rèm sáng màu, hiện lên rõ nét hình dáng một cô gái với đôi vai rắn rỏi, khuôn đầu vươn cao như con thú rình mồi. Một con thú non trẻ, không quá to lớn nhưng thực sự khôn ngoan và nguy hiểm. Vài vết xước mờ hiện trên cổ tay. Vương trên cầu vai đóng đinh thép của chiếc áo khoác ngoài cùng bộ trang phục gọn ghẽ theo phong cách military, vài mẩu lá non dập gãy, dấu vết khi cô ta bám lên những chạc cây áp sát mảng tường, đột nhập vào phòng qua đường cửa sổ.
    Thêm một bước, Tina tiến về phía trước. Vị trí cô ta đứng, vô hình chung, tạo thành một góc của tam giác đều với hai người có mặt trong phòng.
    Những ngọn đèn mắt ếch đã ở phía sau lưng kẻ đột nhập. Dưới hiệu ứng của loại ánh sáng không phản chiếu, những mũi đinh thép trên cầu vai lóe lên sáng lạnh. Mái tóc ánh đỏ của cô ta hệt như một đốm lửa ngun ngún, phảng phất mùi diêm sinh đe dọa có thể cháy bùng lên bất kỳ lúc nào. Tuy nhiên, điều khiến những người có mặt bỗng nhiên rơi vào trạng thái tê liệt… Không phải tại mái tóc ấy. Cũng không phải vì sự hiện diện không được cho phép ấy. Sự tê liệt chỉ xâm chiếm toàn bộ khi họ nhận ra trong hốc mắt của cô gái đứng im, con ngươi đang giãn to như quả olive. Từ lúc nào đó, đôi mắt đã biến thành hai khối cầu thủy tinh, không hấp thu ánh sáng bên ngoài, cũng không có chút ánh sáng nào từ đôi mắt ghê rợn đó tỏa ra. Choán kín chúng chỉ là một màu duy nhất, mờ đục, ngả sắc xám xanh, ám chặt và vô cảm.
    Chàng trai Tử Đinh Hương nhếch môi cười:
    - Cô vẫn bám theo tôi sao?
    - Tôi không buông rời cậu, khi tôi chưa có thứ tôi muốn.
    Vẫn đặt bàn chân trên bệ cửa sổ, chàng trai chậm rãi xoay hẳn người lại, hướng về phía chiếc hộp gỗ lăn lóc dưới chân người đàn ông trung niên. Tuy nhiên, không buồn thay đổi hướng nhìn, đôi mắt xám đục vẫn trừng trừng chiếu thẳng vào Nguyên, đọc thẳng những ý nghĩ bên trong cậu:
    - Cậu định đánh lừa tôi? Cậu tưởng tôi không biết vật đó giờ đây chỉ là một cái vỏ rỗng hay sao? Cậu nghĩ tôi mạo hiểm có mặt ở đây để chiếm lấy món đồ vô dụng ư?
    - Cô đã tìm mọi cách để giành được nó!
    - Và cậu đã dùng mọi cách vô hiệu hóa những ngón tay trong đó, để tôi không thể chiếm lấy những ưu thế mà lẽ ra tôi có thể đạt được khi sai khiến các ngón tay ma thuật.
    - Nhầm rồi, Tina. Tôi không xóa bỏ ma thuật ấy vì cô hay bất kỳ ai. Chỉ là một sự trả giá! – Nguyên nói rất khẽ, nói với chính mình thì đúng hơn – Tôi đã gây ra tội ác quá nhiều. Giờ tôi phải đền lại. Máu trả bằng máu. Đau đớn trả bằng đau đớn. Kinh hoàng trả bằng kinh hoàng. Những linh hồn giận dữ trong những ngón tay ấy rốt cuộc cũng thỏa mãn. Họ đã rời đi. Mọi thứ đã trở lại yên ổn…
    - Mọi thứ chỉ thật sự yên ổn khi cậu đưa cho tôi thứ tôi muốn!
    - Cô muốn gì?
    - Chiếc nhẫn! – Tina thì thào, phả ra từ lồng ngực một hơi thở lạnh.
    Căn phòng đột nhiên imphắc. Những sinh vật phù du trôi trên màn hình thẫm đen cũng dừng khựng. Thời gian ngưng đọng. Từng phân tử không khí lơ lửng căng phồng lên, bơm đầy sự căng thẳng. Chỉ còn tiếng lá khua lật phật trên những cành cây gần cửa sổ. Chiếc ghế da của người chủ nhà xoay nhẹ, phát ra âm thanh ken két khi ông đứng lên, bước đến, chắn ngang tầm mắt cô gái đột nhập.
    - Chiếc nhẫn không phải của cháu. Bây giờ và cả ngày sau nữa, Tina! – Đặt tay lên chiếc cầu vai đầy đinh thép nhọn, người đàn ông khuyên nhủ mềm mỏng – Đừng chiếm giữ những gì không thuộc về mình!
    Trong một cử chỉ không hề có dấu hiệu báo trước, nhanh và mạnh đến khó tin, cô ta vươn tay, tống thẳng vào ngực của người che mất tầm mắt mình. Bị tấn công thình lình, vóc dáng cao lớn của người trung niên chao nghiêng, tức khắc mất trọng tâm. Ông tóm hụt cạnh bàn. Đó cũng là lúc đế giày vải mềm trượt dài trên lớp sàn gỗ. Ngã bật ra sau, ông đổ vật xuống, phần sọ sau đầu nện thẳng vào chiếc hộp gỗ lúc này vẫn mở bung nắp. Âm thanh của sự va đập vang lên khô khốc, ngắn ngủi, ghê rợn hơn mọi âm thanh ghê rợn.
    Người chủ nhà nằm im, bất tỉnh.
    Những ngọn đèn mắt ếch vẫn chiếu vào các bản đồ án trên tường, bỏ mặc người vẽ nên các đồ án ấy nằm trên sàn, như một cái xác trôi trên khoảng nước màu hổ phách. Do cái hộp còn ở bên dưới, đầu ba Minh như đang trong tư thế sắp sửa nhỏm lên. Đôi mắt mở hé. Vầng trán co lại trong sự đau đớn ngưng đọng.
    Trở lại tư thế của loài thú săn mồi, cô gái đột nhập buông thõng hai tay, hờ hững và nhẹ nhõm. Chỉ có cái bóng của cô ta bỗng dài ra, như một vệt nước mờ xám kỳ dị trườn qua các thanh ván sàn, bò lên ngực, lên cổ của người bị thương và gì chặt ông ta ở đấy, không thể động cựa hay phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.
    Thay vì tận dụng tích tắc choáng váng ấy rời ngay khỏi chốn nguy hiểm, Nguyên vẫn bám chặt khung cửa.
    Buông tay bay đi hay nhảy xuống cứu nguy cho ba Minh?
    Chiếc nhẫn đã lấy lại được, có cần phí phạm chút sức lực sắp vơi cạn không?
    Hành động theo chỉ dẫn của mục tiêu duy nhất như bao nhiêu năm qua, trước khi quen biết Minh, cậu đã làm, hay hành động theo những gì trái tim cậu thấy
    Đột ngột, gạt phăng các ý nghĩ phân vân, cậu buông tay, rơi xuống, loạng choạng, bước đến bên người bị thương. Quỳ gối trên sàn, bằng tất cả sức lực còn lại, cậu nâng đầu và vai của ba Minh lên, hất qua bên cái hộp cứng đang nằm dưới gáy. Ông rất nặng, luôn có khuynh hướng đổ ập xuống. Nguyên lùa nhẹ tay bên dưới vùng đầu và gáy người bị thương, kiểm tra. Máu âm ấm rỉ ra trong những chân tóc dày rậm. Dù rất thưa và mỏng, hơi thở vẫn nhè nhẹ phả ra. Ông ấy chỉ bị thương ngoài da và bất tỉnh vì sốc va chạm, Nguyên nhận ra. Cảm giác dễ chịu hơn đôi chút. Hết sức nhẹ nhàng, nhích từng chút một, cậu tìm cách đưa ba Minh trở lại chiếc ghế lớn.
    Đúng lúc ấy, cái bóng dài của Tina đồ trùm xuống lưng cậu.
    Bẫy.
    Điều duy nhất cậu đã không tính tới.
    Cậu đã sa vào chiếc bẫy giương lên, bởi Tina. Cậu đã trở thành một con mồi.
    Bị giằng thốc về sau, Nguyên buột tay, để lại người đàn ông nửa nằm nửa ngồi, gục mặt trên nệm ghế.
    Nhanh như chớp, những gì cậu từng thực hiện để khống chế Tina, lấy đi chiếc hộp ma thuật, giờ đây cô ta tái hiện đúng như thế, với chính cậu. Tuy nhiên, cậu không thể chống cự nhiều. Phần vì cô gái này có một sức mạnh đáng kể. Phần vì sức lực cậu đã yếu đi rất nhiều. Quơ hai bàn tay trong không trung như kẻ chết đuối, Nguyên cũng tóm được vào cạnh bàn. Bám chặt lấy nó, cậu gắng sức rướn người đứng thẳng dậy. Tuy nhiên, các ngón tay dài mảnh dẻ chắc như thép nguội của Tina giữ chặt vai, ghì xuống, bất kể gắng sức hất văng chúng đi của cậu.
    - Đưa chiếc nhẫn đây!

    - Không bao giờ! – Nguyên thở dốc lên, co chặt những ngón tay.
    Chiếc nhẫn nóng rực như nung trong lửa. Mặc kệ, cậu ấn mạnh cái vòng tròn kim loại đó ngập sâu vào da thịt khô khốc trên đà mục ruỗng của mình, dùng tất cả tàn lực trườn lết về phía ô cửa mở rộng. Đã tới sát bức tường, nhưng cậu không thể nhoai người bám lên bệ cửa. Bởi, dù bị kéo theo, Tina vẫn không rời tay khỏi vai đối thủ. Xuyên qua lớp vải áo, những đầu móng sơn đen sắc nhọn của cô ta thọc hẳn vào làn da bở rệu.
    Dưới sự kềm tỏa ghê rợn ấy, Nguyên tự nhủ đ vùng vẫy nữa. Nhưng, chỉ đợi Nguyên tỏ ra dấu hiệu kiệt sức, tức khắc những ngón tay với sức mạnh ghê rợn tóm lấy cổ cậu, siết chặt. Đột nhiên, cậu hiểu, cô ta muốn bẻ gãy cổ mình. Bằng cách nào đó, Tina đã nắm được quy luật chiếm giữ chiếc nhẫn ma thuật: Chỉ có thể đánh đổi bằng đồ vật có ma thuật tương đương giá trị hoặc giết chết kẻ sở hữu trước khi cướp đoạt nó, để giữ nguyên quyền lực khi chuyển quyền sở hữu sang mình.
    Những vệt sáng vỡ tung trong mắt. Dòng máu xanh trong huyết mạch lạnh dần. Trong phổi Nguyên, chỉ còn hơi thở cuối cùng sắp sửa tắt lịm. Cậu gục hẳn, nằm xoài trên mặt sàn. Nhưng cậu vẫn co quắp cánh tay dưới ngực, che dấu bàn tay đeo nhẫn. Gương mặt Tina từ bên trên chậm rãi cúi xuống, kề sát tai cậu, nói khẽ.
    - Cậu tưởng tôi là kẻ ôn hòa hèn nhát, không biết rút kinh nghiệm từ những gì cậu đã hành xử với tôi sao? Tôi không yêu cầu cậu đưa cho tôi chiếc nhẫn. Kể từ lúc cậu cướp đi chiếc hộp ma thuật từ tay tôi, tôi đâu có sợ hãi bỏ cuộc. Tôi luôn bám theo cậu. Tôi đúng đấy chứ, khi đoán biết cậu dùng chiếc hộp để làm gì. Giờ thì chiếc nhẫn quyền lực trong tay cậu. Và cậu nghe rõ đây: Tôi sẽ cướp lấy nó, theo cách tôi muốn!
    Quỳ hẳn gối trên lưng con mồi, Tina ngửa mặt nhìn lên trần. Hai khối thủy tinh xám đục trong hốc mắt ánh lên tia sáng xanh lạnh đắc thắng. Hơi thở khô lạnh như phả đến từ cánh rừng tối tăm khi cô ta tiếp tục thì thầm những ý nghĩ chôn giấu bấy lâu:
    - Khôi hài làm sao khi vật lộn suốt hơn nửa thế kỷ qua, dành bao tâm sức để theo đuổi mục tiêu lớn lao, rốt cuộc cậu lại lựa chọn sai lầm. Nếu không vướng mắc vào những cảm xúc rắc rối với cô bạn tôi, cậu đâu có rơi vào tình trạng thảm hại này. Cậu đã có một lịch trình hoàn hảo khi quyết định ở lại thế gian, trả thù những kẻ tàn sát gia đình cậu, đồng thời chiếm lấy sức mạnh để cậu trở thành kẻ khác ở một thế giới khác. Cậu đã lập được kế hoạch hoàn hảo khiến một người đang sống như tôi cũng phải thèm muốn. Tuy nhiên, bao giờ cũng vậy thôi, tình yêu luôn là một bước sai lầm xuẩn ngốc trong toàn bộ kế hoạch lớn. Với cậu, sai lầm ấy mang gương mặt tội nghiệp của Minh!
    Cái tên thân thương bỗng như đánh thức chút sức lực tàn lụi trong Nguyên. Thở thoi thóp, cậu hé mắt.
    Không, cậu không muốn tan biến lúc này. Nếu chỉ là làn khói hư vô, vĩnh viễn cậu sẽ không thể làm gì, không giúp ích gì cho Minh được nữa.
    Lòng ham sống. Niềm khát khao tồn tại trong thế giới này, cái thế giới đầy rẫ bí mật khắc nghiệt nhưng cũng là nơi hiện diện người cậu thương yêu, thình lình trỗi dậy.
    Toàn bộ thân hình Nguyên cựa khẽ. Cậu duỗi bàn tay giấu dưới lồng ngực, xoải nhẹ trên sàn.
    Như hút sạch ánh sáng trong phòng, chiếc nhẫn bằng thép lóe lên.
    Chỉ chờ có vậy, mái tóc đỏ buông tay khỏi con mồi. Cô ta tháo nhanh chiếc nhẫn khỏi ngón tay Nguyên gầy guộc, hấp tấp đeo vào ngón giữa bàn tay trái của mình. Hơi rộng, Tina cau mày. Nhưng, cái vòng tròn ma thuật ấy bỗng co lại, hoàn toàn vừa khít với chủ nhân mới. Bàng hoàng mở to mắt, bất giác Tina bật cười. Tiếng cười lạnh và đục như chỉ có thể vọng lên từ xứ sở tối tăm.
    Tina không nhận biết ba Minh đã tỉnh lại.
    Ông đã bước đến sát sau lưng cô ta, loạng choạng, nhưng không một tiếng động.
    Đúng khi cô ta cúi xuống, chuẩn bị thực hiện động tác cuối cùng, bẻ xoắn cổ chàng trai Tử Đinh Hương, ông đặt tay lên những đỉnh nhọn trên vai áo khoác của cô gái trẻ, kéo lại:
    - Đừng tận diệt. Cháu đã lấy được thứ cháu muốn. Hãy để cho cậu ấy ra đi theo cách của cậu ấy!
    Tina dừng khựng. Buông tay, cô ta chậm rãi xoay người lại. Khóe miệng nhếch lên khiến gương mặt cô ta thoáng hiện nụ cười mỉa mai:
    - Tại sao cháu phải nghe lời một người như bác?
    - Cháu đang nắm chiếc nhẫn trong tay. Nhưng, nó vẫn còn là một mẩu kim loại nhỏ. Chỉ có bác và chàng trai kia nắm giữ bí mật điều khiểu sức mạnh của nó…
    - Cháu sẽ tự lần tìm ra được. Như cháu đã tự lần tìm ra tất cả những bí mật bên trong ngôi nhà này cũng như nơi bóng ma nằm kia! – Một bên lông mày Tina nhướn cao, tự tin – Ai cũng tin rằng bí mật là thứ đóng kín và chỉ có thể truyền giữa những kẻ được quyền nắm giữ nó. Nhưng cháu tin vào điều ngược lại. Một khi tham vọng tìm biết và có đủ trí thông mình, người ta vẫn sẽ chạm được vào tất cả những thứ bị che đậy, cho dù nó chôn sâu đến đâu…
    - Cháu nói đúng! Nhưng, để tìm ra bí mật đó, cháu sẽ mất không í thời gian. Mà thời khắc để chiếc nhẫn phát tỏa quyền lực không còn đầy ba mươi giờ.
    Người đàn ông trung niên nói đều đều, nhìn trừng trừng khuôn mặt nhỏ thó đầy tham vọng. Gương mặt ấy hiện lên sự phân vân. Khi ông nói câu cuối cùng, Tina càng lộ rõ sự giằng xé dữ dội. Bằng cách đó, ông đã phân tán sự chú ý của cô ta khỏi bóng ma kiệt quệ sau lưng.
    Chàng trai Tử Đinh Hương đang chậm chạp trở dậy, đau đớn trườn đi, bám được lên thành cửa. Bằng tất cả sức tàn, cậu leo lên khung cửa mở rộng. Không còn gì để nuối tiếc nữa. Không còn gì để quay lại nữa, cậu buông tay, chấp chới bay vào bóng tối sâu thẳm mở ra phía trước, rồi tan biến vào nó như một vệt khói mờ.
    Chỉ đến lúc ấy, người đàn ông trung niên mới thở ra nhẹ nhõm. Tina lao đến bên cửa sổ. Bàn tay nắm chiếc nhẫn siết chặt. Cô quay ngoắt lại, đôi mắt tối sầm giận dữ:
    - Giờ thì bác phải nói cho cháu biết, chiếc nhẫn này là gì? Sử dụng như thế nào? Cháu cần đi đến đâu để khai mở uy lực của nó?
    - Quá nguy hiểm để biết điều ấy, Tina. Cháu đừng dại dột dính líu vào những thứ mà người ta tìm cách chạy thoát khỏi chúng. Cháu còn quá trẻ, chưa đủ sức mạnh, chưa đủ hiểu biết để kiểm soát một thứ đáng sợ như chiếc nhẫn!
    - Bác nói rằng cháu còn non nớt, không nên sở hữu nó? Nhưng Minh thì sao? Cô ấy đã giữ nó một thời gian dài!
    - Con gái bác giữ chiếc nhẫn, vì với Minh, đấy chỉ là món đồ thuần tuý kỷ niệm. Những điều sâu xa liên quan đến kỷ vật này, Minh không biết. Vì không phải hiểu biết nào cũng mang lại điều tốt đẹp. Nghe này, Tina. Bác cũng sẽ không nói gì cả, với cháu. Là vì cháu. Hơn năm thập niên qua, bao nhiều người cũng như cháu bây giờ, mê hoặc bởi ý nghĩ sẽ giành quyền kiểm soát chiếc nhẫn. Rốt cuộc, họ đều bị ném vào cái chết, hoặc nhẹ hơn thì cũng thân tàn ma dại, sống phần đời còn lại trong tình trạng lạc lối và điên rồ. Đơn giản vì, họ chỉ nhìn thấy mục tiêu, mà quên mất câu hỏi quan trọng: Mình là ai, phải như thế nào mới có thể điều khiển quyền lực lớn hơn chính bản thân họ…
    Tina đột ngột cau mày, cắt ngang người đối thoại:
    - Cháu biết cháu muốn gì, và thứ đang có trong tay đáng giá ra sao, nên cháu không cần những ngăn cản của bác! Chỉ cần bác nói cho cháu biết nơi Nguyên sẽ đến và điều cậu ấy sẽ làm trong năm mươi giờ c, nếu có chiếc nhẫn này!
    Người đàn ông trung niên lắc đầu. Ông khó nhọc lê bước quay trở lại chiếc ghế xoay sau mặt bàn rộng, tắt hẳn màn hình với những sinh vật phù du trôi trong dòng nước thẫm đen. Vết thương sau đầu lại nhói lên đau đớn.
    Tina bước đến, ngồi xuống chỗ ban nãy dành cho Nguyên. Như một con bạc rút con át chủ bài sẽ đem đến cho mình chiến thắng quyết định, cô lấy ra từ sau lưng chiếc phong bì vàng khuất sau lớp áo khoác, đặt lên bàn. Từ trạng thái lơ đãng, gương mặt ba Minh tức khắc chăm chú, sau đó là vẻ nhợt nhạt căng thẳng. Mái tóc ánh đỏ mỉm cười:
    - Bác nhận ra nó rồi chứ?
    - Làm sao cháu có được thứ này?
    - Ngay từ khi vào lớp Mười, chơi với Minh, cháu đã ngờ ngợ có gì đó là lạ bao quanh cô bạn. Cháu nhìn thấy các thay đổi của Minh, còn hơn chính cô ấy. Về sau này, các dấu hiệu bất thường càng dày đặc. Tai sao Minh bỗng trở nên thích sống đơn độc? Tai sao Minh có khả năng định hướng đặc biệt? Tại sao thấy trước các tai hoạ sắp xảy ra? Và quan trọng nhất, cháu luôn muốn biết, tại sao những người sống quanh cô ấy lần lượt bị tai nạn?
    - Và cháu đã nói với một vài bạn trong lớp điều đó, khiến họ xa lánh Minh? – Giọng người trung niên khô khốc.
    - Không phải với tất cả. Chỉ một người, là Trung. Cháu nói với cậu ấy một vài nghi ngờ của cháu, để cậu ấy giúp cháu khám phá một số bí mật! – Tina nhếch môi cười, thoáng khó chịu – Chỉ có điều, đầu óc cậu ấy quá đơn giản. Cậu ấy ngây thơ tin rằng, làm tất cả những việc cháu yêu cầu là để giúp Minh thoát khỏi ảnh hưởng của ma thuật xấu. Vậy nên, giai đoạn về sau, cháu nghĩ tốt nhất là cháu hành động một mình.
    - Với Minh, rồi với Trung. Sau đó là ra tay tàn độc với cả một bóng ma như Nguyên. Cháu không xấu hổ khi là một kẻ trục lợi trong tình bạn hay sao?
    - Băn khoăn và tự ràng buộc bằng các quan tâm vụn vặt, người ta sẽ làm được gì?
    - Tình bạn không bao giờ là điều vụn vặt! – Ba Minh nhíu mày.
    Tina nhún vai, bình thản:
    - Nếu không làm thế, cháu sẽ là ai? Cháu sắp học xong Cháu sẽ có thêm vài năm đại học. Sau đó thì ra trường, có một việc làm, và lẫn vào hàng ngàn hàng vạn người. Cháu không thích một cuộc đời buồn chán tầm thường như vậy. Cháu có cơ hội lớn, ngay từ lúc này, để nắm giữ một tương lai khác biệt. Điều ấy không đáng giá hơn cảm xúc hời hợt từ vài mối quan hệ bạn bè hay sao?
    Người đàn ông trung niên lặng thinh trước lời bày tỏ thẳng thừng. Ông nhìn gương mặt măng tơ, với hàm răng mạnh khoẻ trắng bóng lấp loáng hiện lên giữa đôi môi thẫm lại không ngừng mấp máy. Sự thiếu kinh nghiệm quen thuộc. Tham vọng là thói bất chấp quen thuộc. Lối mòn tha hoá quen thuộc. Chỉ có điều, tại sao tất cả những điều ấy lại có thể đến sớm vậy, khi tuổi của cô gái này vừa mới qua 17?
    Khuỷu tay chống trên thành ghế, bàn tay ông đỡ lấy cái đầu bị thương, gương mặt bỗng in hằn dấu vết mệt mỏi và cả buồn rầu. Nỗi mệt mỏi buồn rầu khi người ta phải chứng kiến những điều tồi tệ cứ lặp đi lặp lại, mà bất lực không thể tìm cách can ngăn.
    Tia mắt rực lên, háo hức và tràn đầy tham vọng, Tina cầm chiếc phong bì vàng, thu hút sự chú ý của người ngồi sau bàn:
    - Bác sẽ nói cho cháu bí mật của chiếc nhẫn. Nếu không, cháu sẽ đưa những thứ trong chiếc phong bì này cho Minh. Và cô con gái cưng của bác mới chính là người đặt ra cho bác vài câu hỏi khiến bác phát điên. Còn bây giờ, cháu có thể bảo đảm với bác rằng, Minh hoàn toàn chưa biết gì cả.
    - Không! – Người đàn ông siết ngón tay nơi khoảng đầu bị thương, mắt nhắm nghiền – Cháu đang phạm sai lầm này sang sai lầm khác, Tina!
    Những vệt gió ngưng thổi. Vài ngôi sao trắng lạnh lấp lánh trên nền trời đêm, xuyên qua ô cửa sổ, nhìn vào không khí băng giá bên trong căn phòng.
    - Cháu sai lầm ư, khi khám phá ra rằng, người làm cho mẹ của Minh phải chết, không ai khác, chính là bác? Cháu sai lầm ư, khi nói rằng, vì muốn chiếm lấy chiếc nhẫn quyền lực, nên bác đã xuống tay tàn nhẫn? Nếu không có quyền lực ma quỷ ấy, bác có thể là một kiến trúc sư với hai bàn tay trắng mà xây dựng nên sản nghiệp lớn lao như bác đã và đang làm không? Cháu sai lầm ư, khi nói rằng, chẳng có phép màu kỳ diệu nào, như Minh vẫn tin chắc, trong những điều người bố vĩ đại của cô ấy làm được? – Với nụ cười của kẻ tin vào phần thắng trong ván bài, Tina chậm rãi nhấn mạnh từng từ – Phía sau một tài sản khổng lồ, là một tội ác khổng lồ. Câu nói ấy, bác biết rõ. Và giờ đây, cháu cũng đã hiểu rõ, bằng một dẫn chứng sắc nét!
    Người trung niên ngồi im, như hoá đá. Ông không phản bác, cũng không tìm cách biện mình. Bởi một điều khác, lớn hơn các mong muốn ấy, đang xâm chiếm ông.
    Ký ức.
    Về người phụ nữ nghiêm cẩn chải mái tóc kiểu người da đỏ có đôi mắt lấp lánh, thông minh và linh hoạt khác thường. Người mà ngay khi chạm mặt ở cái nhìn đầu tiên mang tính định mệnh, trong con người khô khan thực tế như ông bỗng hiện lên một giấc mơ đẹp đẽ: Ngôi nhà với những bữa cơm ấm áp. Khu vườn có hàng rào trắng, nơi mỗi ngày ông trở về nhìn thấy con người này. Và họ sẽ cùng nuôi nấng một đứa con gái bé bỏng mang dòng máu của ông, nhưng có dáng vẻ vừa yếu đuối, vừa rắn rỏi của người phụ nữ xa lạ.
    Rồi giấc mơ ấy dần dần thành hình. Những khó khăn vất vẻ chia sẻ cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ. Đứa con của họ dần dần lớn lên. Những đường nét ngoại hình cùng các phẩm chất riêng biệt của họ in dấu trên cô bé ngày một rõ nét. Mỗi khi ông cầm tay vợ, bàn tay đeo chiếc nhẫn bằng thép, áp lên môi, trong lòng ông lại dâng lên cảm giác biết ơn thanh bình. Niềm hạnh phúc đơn giản, yên tĩnh, không có dấu hiệu suy giảm. Cho đến một ngày, ông tình cờ nhận ra biểu hiện đầu tiên của sự bất thường, ở người vợ của ông, người mẹ của con gái ông, người mà ông đã chẳng bao giờ ngờ rằng, còn có thể gây ra điều gì huỷ hoại mối quan hệ giữa họ…
    Vết thương dưới đầu người đàn ông trung niên đau nhói.
    Những hồi ức đẹp đẽ đột ngột gãy vụn, ở thời khắc mà hàng triệu lần, ông đã từ chối nhìn lại.
    Phải, cũng như Tina mới đây, và có thể con gái ông sau này, khi lần đầu tiếp xúc với những tấm phim trong chiếc phong bì vàng, ông đã rất bàng hoàng.
    Nhưng, không thể lảng tránh mãi, mạch ký ức lại tiếp tục trôi đi.
    Thoạt tiên ông chỉ tự nhủ vợ mình đang thực hiện một nghiên cứu đặc biệt nào đó, đối chiếu trên cơ thể của chính cô ấy và con gái họ. Nhưng, các nghiên cứu bí hiểm ấy cứ lặp đi lặp lại, với tần suất ngày một dày hơn. Trả lời cho các câu hỏi tò mò của ông, vợ ông thường im lặng. Khác hơn đôi chút thì khó chịu lảng tránh, hoặc sợ hãi đưa ra những giải thích mà ông biết ngay cô ấy đang nói dối.
    Một buổi đêm, từ công xây dựng, ông được về nhà sớm hơn so với giờ hẹn. Khi gần đến cửa nhà, ông bỗng nhận ra vợ ông đang vội vã dắt xe rời đi, mang theo một chiếc xẻng nhỏ. Ông đã bám theo vệt đen nhỏ nhoi phía sau xa, ra khỏi thành phố và đi trên con đường tối om. Cô ấy đến một bãi đất trống gần bờ sông, không biết ông chỉ cách cô hơn chục bước chân, nấp sau một bụi lá ẩm ướt.
    Dưới ánh trăng bị lud di bởi những vệt mây, dưới tán lá những cây tử đinh hương lúc ấy còn gầy guộc, theo sự dẫn đường của chiếc nhẫn bằng thép buộc trên một sợi chỉ mảnh, vợ ông đã tìm thấy và đào lên chiếc hộp gỗ với những âm thanh lục đục đáng ngờ.
    Cô ấy cầm chiếc hộp trước ngực, bất động.
    Mặt Trăng to lớn bất thường bỗng bước ra khỏi đám mây mù, chảy xuống vợ ông dòng ánh sáng tái xanh, trắng lạnh. Trong vòng ánh sáng như tấm lưới địa y trong suốt bao phủ, các đường nét của cô ấy bắt đầu nhoè mờ đi, khởi sự biến hình.
    Đó là khoảnh khắc ông thình lình hiểu ra người sống cạnh mình có những bí mật mà ông không hề biết được.
    Đó là khoảnh khắc ông phải chấp nhận rằng, vợ ông không phải là người bình thường. Cô ấy đến từ một thế giới khác. Nơi hiện diện của pháp thuật cấm kỵ, các thế lực nguy hiểm tối ám, những điều mà phần lớn con người sống trong thế giới này không bao giờ muốn chạm vào.
    Ông đã toan bước đến, nhưng rồi chỉ biết tê dại dõi nhìn khi vợ ông mở nắp hộp. Cuộc tấn công ghê rợn của những ngón tay. Cô ấy đổ gục, chịu đựng tất cả những gào xé ghê rợn. Cho đến khi bầy ngón tay thoả thuê với dòng máu xanh cướp được, chúng quay về nằm yên bên trong hộp. Và vợ ông gắng gượng nhỏm dậy, đóng nắp, mang theo cái hộp ấy, quay trở lại xe.
    Lẽ ra ông phải gạt qua nỗi kinh hoàng, nhìn vào nỗi đau đớn cô ấy chịu đựng, chứ không chìm đắm vào cảm giác của riêng mình.
    Lẽ ra ông phải bước ra khỏi chỗ ẩn nấu sau bụi cây, đưa người vợ bị thương về nhà, không để cho cô ấy tự mình chạy xe trên con đường đêm vắng lặng.
    Mãi mãi là giây phút khủng khiếp nhất đời ông, khi đầu xe rơ-moóc kéo container hàng, như một quái vật khổng lồ, hiện ra ở khúc quanh. Ánh đèn chói loá thình lình của con quái vật khổng lồ ấy đã khiến người vợ bị thương choá mắt, không kịp tránh.
    Mãi mãi đọng lại trong tâm trí ông âm thanh khi thân thể vợ ông tung lên trong không gian rồi rơi mạnh xuống mặt đường tối om.
    Con quái vật với đôi mắt chói loá ấy vẫn trườn đi, không dừng lại. Chỉ có mình ông ôm lấy thân thể vỡ nát của vợ mình, tê dại. Những lời nói cuối cùng của cô ấy, mãi sau này, mới phục hiện trong trí nhớ ông.
    Về việc cô ấy là ai và vì sao đã đến lúc cô ấy phải ra đi. Nếu ở lại, cô ấy không thể kìm giữ được bản năng tàn bạo bấy lâu nay chôn kín.
    Về việc cô mong đứa con gái của họ lớn lên trong thế giới của người bình thường, biết yêu thương và được yêu thương như tất cả những cô gái nhỏ.
    Về bí mật của chiếc nhẫn và cái hộp ghê rợn. Và ông phải canh chừng chúng. Bởi luôn còn có những kẻ truy lùng, để tìm kiếm một sức mạnh vô biên…
    Khi hơi thở cuối cùng rời khỏi hình hài dấu yêu, kim đồng hồ trên tay ông nhích qua con số 12. Đã qua một ngày mới. Đó cũng là ngày sinh nhật Minh, tròn 13 tuổi.
    Dòng ký ức cứ cuốn đi.
    Một giọt nước mắt ứa ra nới khoé mắt mờ vết nhăn.
    Suốt thời gian dài sau biến cố kinh hoàng, ông không bao giờ khóc. Giữ nguyên vẻ ngoài khô khan mạnh mẽ, ông là chỗ dựa vững chãi cho con gái bé nhỏ. Rồi những ngày u ám nhất cũng qua đi với cha con họ. Ông trở lại công việc. Dường như ngay cả khi hình hài đã tan biến, thì tình yêu của người phụ nữ ấy vẫn xuyên thấm qua mọi không gian, cham vào ông và con. Minh dần dần lớn lên, trở thành một cô gái rắn rỏi, kín đáo và thông minh. Công việc của ông bắt đầu thuận lợi. Ông mở công ty, gặp những đối tác tốt. Các dự án liên tục đổ về. Chung quanh xem ông là người thành đạt. Nhưng ở một góc thâm sâu, ông biết, nguy hiểm còn chưa rõ diện mạo vẫn rình rập, sẽ đến vào một ngày…
    Giờ đây, sự nguy hiểm ấy đang ngồi bên bàn, với vẻ mặt háo hức còn chưa thôi vương nét trẻ thơ, nhưng cũng đầy tham vọng.
    Tina mở phong bì, lấy ra những tấm phim, hỏi
    - Mẹ Minh đã chụp tay bác ấy, và tay Minh, để làm gì vậy?
    - Để kiểm soát thay đổi trong sự phát triển của Minh.
    - Còn ký hiệu W nghĩa là gì?
    - Chữ M, tên Minh, lật ngược. Nhưng cũng là viết tắt từ “World”. Con cái luôn là thế giới không thể rời mắt, của mọi người làm cha mẹ. Mẹ Minh sử dụng ký hiệu, vì không muốn ai đoán biết vì sao con mình phải chụp những tấm phim này.
    - Giờ thì bác nói cho cháu biết về chiếc nhẫn, phải không?
    Người đàn ông ngồi thẳng lại trong ghế, hai cánh tay đặt hờ trên bàn. Vẻ mặt ông lúc này đã hiện rõ nét dửng dưng. Có ích gì chứ khi vô vọng ngăn cản thèm khát tồi tệ của kẻ khác. Một cách chậm rãi, ông nói vừa đủ nghe:
    - Cháu hãy đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, bàn tay phải. Hãy xoay mạnh nó và chạy dưới trăng tròn, lúc nửa đêm. Chúa sẽ rơi vào xứ sở bóng tối. Hãy chạy nhanh, liên tục, đừng ngoảnh lại. Cháu sẽ gặp kẻ muốn lấy chiếc nhẫn. Đổi lại, hắn trao cho cháu thứ cháu muốn.
    Tina nhìn ra bầu trời, thì thào bằng giọng khản đặc:
    Trăng tròn. Là đêm mai!

      Hôm nay: Tue May 14, 2024 11:13 pm