๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 9.1)♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 9.1: Hãy nói, hãy chia sẻ, theo cách của bạn

Keywords

Latest topics

» một nỗi buồn
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptyTue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh

» my love - westlife
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptyTue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin

» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm

» TIN ZUI TRONG NGÀY
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae

» Barcelona.No.1
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae

» yeu wa 91 oi !!!
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh

» Sua? Di Girl 91
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 EmptySat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates

free forum


    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12

    avatar
    I_amagirl


    Tổng số bài gửi : 23
    Join date : 06/10/2011

    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12 Empty Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 11-12

    Bài gửi  I_amagirl Tue Oct 18, 2011 3:44 pm

    Kỳ 11 : Quyển Sách Định Mệnh

    Ra khỏi tòa nhà trung tâm thương mại, không khí oi bức. Bầu trời buổi trưa chói gắt, đến mức cái bóng người như bị thu nhỏ, tan chảy thành từng vệt chất lỏng xanh thẫm , thấm vào khe hở những phiến đá lát vỉa hè . Nhưng vài phút sau, nhiệt độ bỗng hạ xuống . Trời như muốn mưa . Những trận gió cuốn phăng theo vô số mẩu báo lẫn lá khô , ném chúng vào những miệng cống đang mở thành từng hốc đen sâu hút dọc theo lề đường .

    Trong khi những bạn khác chen nhau , lên hết chiếc xe buýt vừa vào bến , chàng trai Tử Đinh Hương và cô bạn mảnh khảnh đi bộ thêm một quãng, về phía trạm xe trên nữa, gần ngã tư, cách vài trăm mét. Minh vẫn mặc hoodie của Ngyên. Họ đứng cạnh nhau , trong vùng bóng đổ xám dịu của tòa nhà cao ốc , trong cảm giác buồn rầu mơ hồ mà bộ phim 3D vừa tạo nên . Có một lúc , cơn trốt xoáy ốc tạo lên từ những trận gió thốc giữa các khối nhà cao tầng bất chợt dịch chuyển vể phía họ , mạnh đến mức sắp cuốn tung Minh. Nguyên vội vã đưa tay nắm lấy cô , giữ chặt. Họ đứng im như thế, kiên nhẫn chờ xe kế tiếp . Trên mặt đường , còng xe cộ vô cảm xếm từng dãy dài khi đèn đỏ . Gương mặt trắng muốt , nhỏ nhắn trùm mũ hoodie in trên in trên lớp kính hơi uốn cong . Nguyên thì không . Là một bóng ma , cậu không có bất kì phản chiếu nào cả.

    Nguyên vẫn không thể nhừng run lập cập . Cậu không thể sưởi ấm cho cô gái cậu thương yêu . Đơn giản vì cơ thể cậu không có chút hơi ấm . Nếu không nói ngược lại , nó chính là nguồn tỏa hơi lạnh, khiến không khí chung quanh càng trỏ nên buốt giá .

    Chiếc xe buýt hai tầng chầm chậm cặp sát vào trạm . Buổi trưa, thời khắc của những chuyến xe vắng vẻ . Các hàng ghế không có ai . Mưa bắt đầu rơi lấm tấm . Những nóc xe đủ mày , các mái nhà lô xô của một đoạn phố cổ . Từng bó dây điện mắc giăng ,lóng lánh những hạt nước. Tất cả như các khung hình trầy xước trong một bộ phim cũ , với âm thanh đã bị vặn nhỏ ….Chàng trai Tử Đinh Hương rùng mình . Hàng trăm lần hoặc có thể nhiều hơn thế nữa, trong tình trạng vô bình , cậu đã lên những chuyến xe công cộng, đến bất kì nơi nào cậu muốn . Thế mà giờ đây , ngồi cạnh Minh , các hình ảnh quen thuộc kia bỗng cựa nhẹ , sống động lạ lùng . Cậu đang thấy lại từng đoạn kí ức đã đi qua , những điều cậu đã có , và những điều cậu đã mất trong thế giới này ….

    Đèn đỏ .Trên một sợi dây điện hơi võng xuống , có một co sẻ ngô đứng im.Bầy đàn của nó giờ đây đã lần vào trong những đám lá dày đặc .

    Đèn tín hiệu giao thông thay đổi màu .Một bên cách con chim sẻ bỗng nhuốm xanh .
    Chiếc xe buýt hai tầng rùng rùng chạy tiếp .

    Ở một khía cạnh nào đó , ta chính là con sẻ ngô đơn độc kia! –Chàng trai Tử Đinh Hương thầm nghĩ – Mọi thứ điều chuyển động , thay đổi , tan biến . Chỉ có ta cứ dừng khựng ở một vị trí, đóng băng ở một thời gian duy nhất .

    Cậu đã từ chối chuyến đi về vùng đất vĩnh viễn.Bằng mọi cách có thể, cậu giữ nguyên hình dạng đã có từ hơn năm mươi năm trước . Cậu sử dụng thân thể lạnh toát ấy, chỉ vì mong muốn mãnh liệt được ở lại trong thế giới này .Thế giới của những điều tàn bạo . Thế giới của vô số kí ức nặng nề khiến cho cậu vẫn thực hiện được hàng loạt âm mưu u tối một cách thản nhiên .Trong thế giới ấy , cậu chẳng ngại ngần reo rắc hạt mầm của nỗi sợ hãi và đau đớn.Nhưng còn một điều cậu thường lảng tránh thừ nhận , rằng chính thế giới ấy cũng lại là nơi chưa bao giờ làm cậu hết ngạc nhiên bởi vẻ đẹp , sự dịu dàng , và một vài điều kì lạ khi nó vẫn hiện ra vào lúc không ngờ..

    Như khi lần đầu cậu nhìn thấy Minh , ở trạm chờ xe buýt mùa Hè năm ngoái . Trong ánh nhìn tinh khiến của cô , trong bầu không khí trong trẻo quanh cô , cậu chợt nhìn thấy thế giới của mình đã mất hơn nửa thế kỉ trước .

    Tích tắc nhẹ bẫng đó cậu chợt hiểu , mình không hoàn toàn là bóng ma vô định .Vì cậu sẽ cần thiết cho một ai khoác ngoài chính mình .

    Như khi cậu biết qua cô ấy , cậu sẽ là một linh hồn được nhìn thấy , ở cái phần tốt đẹp ít ỏi mà cậu chưa đánh mất hẳn .

    Lần đầu tiên , một người lạ làm cho cuộc sống của cậu sáo trộn. Sự hiện diên của Minh khiến cho kế hoạch này đã gần đi đến hồi kết , bỗng trở lên hết sức khó khăn .

    Bỏ qua những nguyên tắc đã tuân theo hàng thập kỉ , cậu đánh liều thâm nhập thế giới Minh sống . Hóa thân .Đóng vai .Ngụy tạo .Quan sát . Lặng lẽ theo đuổi.Thực hiện một , hoặc tất cả những điều ấy , chỉ để được ở bên cạnh Minh … Lần đánh nhau với Trung trên bãi cỏ cạnh bờ sông , cậu mang thân thể bị thương đến gõ cửa nhà cô ấy .Minh làm tất cả những gì cần thiết cho một kẻ bị thương , bất kẻ kẻ ấy không phải là con người toàn vẹn . Cô ấy chấp nhận cậu theo đúng cách cậu đang là như thế , dù có quá nhiều bất thường đáng sợ . Chưa bao giờ, kể từ khi biết mình đã chết, cậu nhận ra có chút hơi ấm ửng lên trong chính mình . Lúc gương mặt Minh cúi xuống , gần như áp lên vầng tránh lạnh toát , thổi những hạt cát bám quanh vết thương , cậu cảm giác như mình rung chuyển và bị thổi bay đi . Khi quay trở lại , mọi thứ hoàn toàn thay đổi . Cách cậu nhìn nhận chính mình .Và cách cậu nhìn nhận Minh , một con người khác, bên ngoài cậu .
    Lúc này đây , Minh chợt nhắc : “Em đói khủng khiếp , chúng ta có nên ăn một chút gì không?”Nguyên gật, dù ý nghĩ phải tiếp nhận vào cơ thể các món ăn thực phẩm thông thường khiến cậu rùng mình ghê sợ .
    Họ xuống xe ở trạm cuối trong khu vực trung tâm cũ của thành bố , trước khi xe băng qua cây cầu dây văng qua khu đô thị mới . Trong một cử chỉ bất chợt,cô gái nhỏ bám nhẹ lấy khuỷu tay Nguyên . Là một bóng ma , cậu buộc phải nhìn thấy vài chi thiết của tương lai.Và cậu hiểu:Trải nghiệm đẹp đẽ của thời khắc này sẽ mất , không còn cơ hội lặp lại .Vậy nên , cậu muốn trọn vẹn từng phút giây được ở bên người mình thương yêu , với tất cả niềm vui sướng lặng lẽ , với tất cả nỗi lo sợ lặng nề.
    Họ đã có khá nhiều dịp bên nhau trong mấy tuần qua .Trò chuyện ở hành lang trường học giờ ra chơi . Cùng làm vườn. Cùng đi dạo và câu cá ngoài bờ sông .Ngồi trên bậc tam cấp hiên nhà Minh,ngắm nhìn ánh sáng thay đổi trên những tán lá . Rồi bãn nãy thôi , lần đầu tiên cả hai cùng xem một bộ phim.Nhưng ăn cùng nhau thì chưa bao giờ …
    Quá giờ chưa ấy , mấy quán mì nhỏ đã hết bán .Các tiệm fastfood phục vụ suốt ngày thì buồn tẻ . Họ rẽ sang góc phố .
    Thuộc khuôn viên một trường đại học lâu đời, tiệm cafe sách khá lớn, có những ô kính xen với mấy khoảng tường nhỏ sơn màu vàng dịu và các ô văng cánh cung . Giữa các giá sách, vài cái bàn tròn kê rải rác, nơi người ta có thể vừa đọc sách , vừa uống cà phê hoặc dùng bữa ăn nhẹ .Khi một vị khách đấy cánh cửa kính , từ bên trong , mùi thơm của ca cao nóng và bánh ngọt mới nướng cũng theo bước lan ra . “Vào đây nhé ?” –Nguyên hỏi . Cô gái nhỏ gật đầu .Không những đói và lanh , cô ấy còn mỏi rã rời.
    Một bàn còn trống cuối phòng .Chiếc ghế bọc vải kê sát tường , đủ chỗ cho hai người.Nhưng Nguyên ngồi đối diện . Như vậy cô ấy sẽ không bị nhiễm hơi lạnh từ cơ thể cậu. Lọt thỏm trong lòng ghế êm ái , cô thở nhẹ nhe . Đôi mắt cương nghị hướng về phía cậu , tin cậy. Giá cạu có thể giữ hoài ánh mắt này , giữ hoài cảm giác yên ả trìu mến thời khắc này ….
    Minh chọn nhanh món bánh mì nướng giòn , cá ngừ sốt dầu và nước quả dâu nghiền . Người phục vụ nhìn sang nguyên . Cậu muốn nói sẽ không dùng gì cả , nhưng nhìn nét mặt cô gái nhỏ , cậu quyết định đặt một phần giống hệt của Minh . Người phục bụ cho biết phải chờ hơi lâu với món cá ngừ sốt dầu. Trong khi chờ đợi , khách có thể tự chọn và đọc sách miễn phí .
    Tìm một quyển sách bên kệ sách ngoại văn , Minh đem lại bàn , lật từng trang đầu tiên .Lịch sử những biểu tượng thần bí phương Đông và phương Tây .Nhìn lướt những tiêu đề bằng tiếng Anh , Nguyên như bị chèn mạnh ở phổi.Đó là bản sách được hiệu đính và in lại trong hình thức sáng đẹp hơn , của một quyển sách bìa vải xuất bản hơn 50 năm trước.
    Cô gái nhỏ mở phần mục lục , tìm chương viết về các biểu tượng có nguồn gốc hoặc liên quan đến thực vật, bắt đầu đọc . Cô chăm chú, gần như không hề chớp mắt. Bất chợt, cô ngẩng lên:
    -Em đã ngờ ngợ hiểu vì sao anh hiện ra từ những cây tử đinh hương.
    -Em không sợ chứ?
    -Với tất cả những gì anh đã làm cho em , thì chẳng có gì đáng sợ nữa.Dù em biết, có vẻ như đôi chút bất thường .
    -Em đừng đọc nữa.Ít nhất là lúc này!-Nguyên nói khẽ - Thông tin về nguồn gốc và ý nghĩa của các biểu tượng trong quyển sách không sai .Nhưng không đủ. Và nó có thể làm em hiểu sai về anh ….
    -Anh đọc quyển này rồi sao ? – Cô gái nhỏ vô cùng ngạc nhiên .
    -Anh từng được tặng nó ,vào sinh nhật 17 tuổi - Giọng Nguyên thoảng nhẹ .
    -Khi anh còn sống ! –Minh thốt lên.
    -Ừ! Món quà từ một cô gái cùng tuổi .
    -Cô bạn ấy hẳn rất xinh ? –Minh hỏi , với cảm giác ấm ức khó tả .
    -Anh không biết! –Chàng trai Tử Đinh Hương cau mày – Suốt hăm năm chục năm qua , anh không gặp một cô gái nào giống như người bạn ấy , cho đến khi thấy em .
    -Anh vẫn nhớ rõ gương mặt một người, sau bao nhiêu năm?
    -Anh từng chụp ảnh cô ấy, bằng máy Leica, cũng là một món quà sinh nhật 17 tuổi , từ bố anh ! –Nguyên giải thích chậm rãi và khó nhọc - Ông ấy từng dạy anh mất bước cơ bản của kỹ thuật phòng tối .Thời ấy người ta chỉ chụp ảnh đen trắng thôi .
    -Đó là lý do ngày đầu tiên gặp mặt ở khu shopping juntion, anh muốn em mua chiếc máy cổ , cũng hiệu Leica! – Cô gái nhỏ thầm thì.
    Nguyên gật đầu:
    -Chiếc Leica từng của anh . Khi anh chết đi, thân máy máy lưu lạc cho đến khi chủ tiệm máy ảnh mua nó . Một số chi tiết bị rơi rớt thì em đã tự tìm lại được rồi . Anh chỉ thìm thêm một ống kính khác cùng bộ, để em có thể thay đổi .Em biết đấy , anh rất hài lòng khi cuối cùng , chiếc máy ảnh kỷ niệm ấy đã thuộc về em
    Những hạt mưa lấm lúc này đã thành những vệt nước chảy dài trên tường kính . Chàng trai Tử Đinh Hương và cô gái nhỏ cùng lặng thinh , theo đuổi ý nghĩ đang trổ ra những mảnh lá xanh trong khu vườn kí ức . Minh phá vỡ sự im lặng:
    -Sau này , cô bạn trở thành anh ? Sống ở đâu ?
    -Mọi dấu vết về người bạn ấy , anh mất sạch.Nhưng anh vẫn nhớ quyển sách ! – Giọng Nguyên sắt lại – Trong cuộc sống mỗi con người , luôn có một vài chi tiết thuộc về định mệnh mà rất lâu sau , người ta mới nhận biết . Lúc 17 tuổi , anh không thể biết trước rằng ,những điều thu nhặt được trong quyển sách lại trở thành chỉ dẫn hữu ích khi bước sang một thế giới khác .Có thể nói đơn giản thế này .Khi chưa sẵn sàng để đến vùng đất vĩnh cửu, những kẻ đã chết như anh cần chọn lựa một nơi tạm thời nương náu.
    -Và anh chọn những cây tử đinh hương ! – Minh thì thầm .
    Trong đôi mắt mờ đi của cô , Nguyên ngỡ đang lướt qua từng khung hình trầy xước thuộc về bộ phim ký ức. Không , Minh còn quá trẻ. Cô tin mình rắn rỏi, nhưng thật ra cô quá dễ tổn thương.Ngay phút đầu tiên nhìn thấy Minh ,cậu đã nắm bắt cốt lõi tội nghiệp ấy. Dù bản chất cuộc sống vỗn dĩ ẩn giấu những điều tàn bạo , thì thời gian phía trước của cô vẫn nên là những sự khiện sáng tươi, được yêu thương và hạnh phúc.Vậy nên cậu không muốn đả động những gì mình đã trải qua .Thời gian đằng đẵng và cô độc .Sự già nua . Tình trạng vô cảm và lạc lối . Thói quen tàn bạo . Hết thảy những điều đó , một mình cậu chịu đựng là quá đủ .
    Nguyên gói lại vấn đề:
    -Thôi được , nếu thích, em có thể mua quyển sách này về và đọc sau .Nhưng đừng để đầu óc nặng nề vì những gì được viết bên trong !
    Minh gật đầu ,cởi hoodie và vén lại mái tóc lòa xòa trong cổ áo
    Sợi dây đeo cổ , với chiếc nhẫn kim loại bỗng hiện ra .Khoảng cách rất gần.Chỉ cần đưa tay giật mạnh, chiếc nhẫn sẽ thuộc về câu.
    Nhưng , theo đúng luật luôn chuyển của chiếc nhẫn , cậu buộc phải bẻ gãy cổ tức khắc, hoặc ghì siết làm cho hơi thở trong cái cổ ấy tắc nghẽn, làm cho đau đớn tột cùng bằng cách hủy hoại một phần cơ thể, hoặc tốt nhất là tiêu diệt sự sống của sinh vận đang sở hữu chiếc nhẫn huyền hoặc.
    Tất cả những điều ấy cậu đã từng thực hiện. Không phải với một, mà rất nhiều người , đến mức mọi thứ diễn ra càng về sau càng đơn giản , không còn áy náy dằn vặt. Ngón tay của những kẻ muốn đánh cắp chiếc nhẫn đã bị cậu chặt lìa , đầy một chiếc hộp .Chỉ có điều , chiếc nhẫn vẫn thường xuyên mất dấu :thấy lạc trong một trận mưa bão.Bị kẻ nào đó nhặt mất. Và nhiều nhất, hàng chục lần , nó bị chủ tâm đánh cắp. Trong số đó có Việt Hoàn … Suốt mấy mươi năm qua , các sự kiện diễn ra và chiếm sự quan tâm của cậu chỉ xoay quanh chiếc nhẫn kim loại. Mất và còn . Thất lạc và tìm lại . Nói cách khác , cậu đã không ngừng bám theo nó , chiến đấu để có được nó, rồi lại bị lấy đi , lại bắt đầu những cuộc lùng kiếm mới .
    Giờ đây, chiêc nhẫn thuộc về Doanh Minh . Thời điểm quan trọng để cậu đi đến vùng đất vĩnh cửu đã gần kề.
    Tiếng nói chuyện, tiếng bước chân trong cà phê sách bỗng im bặt. Từ trên giá gỗ vây quanh , những quyển sách mở to đôi mắt bí mật , chờ đợi án mạng sắp diễn ra .
    “Thật dễ dàng … hết sức dễ dàng…. Hãy làm ngay đi .. cơ hội quá gần …”
    Các ý nghĩ run rẩy . Chiếc nhẫn kim loại tỏa ra ánh sáng mê hoặc, Đồng tử mắt Nguyên giãn rộng. Nỗi thèm khát mạnh đến mức bắt đầu nhấc bổng cậu lên , chuẩn bị vươn tay tóm lấy cái cổ mảnh khảnh .
    Đúng lúc ấy, bất chợt, Minh nhoài ngườ , đưa tay về phía trước.Đầu ngón tay ấm áp của cô chạm nhẹ mặt cậu, “Anh mệt?” – Cô hỏi. Sự tiếp xúc rất nhỏ nhưng khiến ý nghĩ tàn bạo rơi xuống , lả tả .
    Thấy Nguyên im lặng, cô đưa tay , ôm lấy gương mặt cậu: “Nói gì với em đi!”
    Sợi dây lồng chiếc nhẫn đung đưa, không thể gần hơn .
    Ánh lim loại lạnh lẽo rạch vào giác mạc . Đau điếng .
    Cảm giác thèm khát mãnh liệt như một con cá hung hãn mắc lưới, quẫy mạnh chiếc đuôi đầy tia lửa điện, quất vào tất cả các giác quan , khiến cho mọi ý nghĩ tắt lịm. Chỉ cần buôn hai bàn tay , lúc này đang bấu chặt vào mặt ghế gỗ. chắc chắc cậu sẽ bẻ gãy cổ Minh ngay, tháo chiếc nhẫn, rời khỏi café sách trước khi người ta nhận biết điều gì xảy ra.
    “ Thật dễ dàng .. hết sức dễ dàng .. hãy làm ngay đi . Cơ hội quá gần …”
    Nhưng , còn một mẩu lí trí sót lại.Nó khiến các đốt ngón tay , lúc này đã biến thành móng vuốt, vẫn cứ níu chặt vào bên dưới mặt ghế, không ròi .”Anh .. không sao .. – Nguyên mấp máy môi - Em cất sợi dây đeo cổ vào trong áo được không?”
    Cô gái nhỏ hơi ngạc nhiên , nhưng cũng làm theo lời chàng trai Tử Đinh Hương .
    Nguyên tựa hẳn vào ghế. Các khối cơ mảnh đau đớn. Cảm giác kiệt sức cùng cực . Nhưng hơi thở chậm rãi đang quay trở lại. Các móng vuốt thu về hình dạng cũ . Không ai biết, mặt gỗ dày cứng bên dưới ghế chi chít những vết cào sâu hoắm.
    Minh đi rửa mặt,. Trên trần , quạt gió của máy điều hòa bỗng thổi mạnh vào quyển sách trên bàn khiến các trang giấy bay loạt xoạt.
    Quyển sách lật mở một chương mới. Dấu hiệu hình xăm và ý nghĩa của tình trạng mất đi một vài bộ phận cơ thể.
    Chàng trai Tử Đinh Hương nhìn trừng trừng trang sách .
    Không có gì tình cờ trong hàng loạt trùng hợp ngẫu nhiên ! Ý nghĩ sáng rõ hiện ra, thình lình . Bên trong Nguyên , phản ứng tinh nhạy đã hoạt động trở lại , bắt được tín hiêu.
    Chiệc hộp cất giữ những bằng chứng tội ác bị kẻ nào đó đánh cắp , mang ra khỏi kho đồ đạc cũ trong nhà Minh . Dấu hiệu mách bảo không chỉ đến từ những chương sách lật mở, mà ngay lúc này , vang trong tai câu , còn có cả ấm thanh không thể nhầm lẫn; Tiếng rung lắc hỗn độn. Tiếng rít rống chói tai của các ngón tay cào vào thành hộp…
    Nguy hiểm đang rất gần.
    Dường như bay qua không khí , xuyên qua phố xá dày đặc, những ngón tay oán hận kia đang tìm đến cậu, thực hiện một cuộc trả thù tàn khốc .
    Nguyên chồm dậy . Cử chỉ đột ngột khiến chiếc ghế suýt đổ kềnh. Thứ chấn lỏng xanh biếc trong huyết quản lại xoáy cuộn. Hơi thở lạnh len lỏi tủa đến từng ngóc ngách cơ thể. Mọi vật thể thị giác ghi nhận đổ chéo về hai bên , thôi thúc đôi chân bước thẳng vào khoảng trống giữa chúng, lướt đi không tiếp đất , bất kể trong mắt kẻ khác, nếu chứng kiến , cậu sẽ bị lỗ rõ thân phận ….
    Chớp mắt , Nguyên đã ở bên ngoài café sách. Chỉ 3 phút , nếu lao đến khoảng đất bên bờ sông , nơi chiếc hộp ngón tay vừa bật mở. Nhưng , cậu bỗng ngoảnh lại .
    Chếch bên kia bức tường kính , Minh đã trở về chỗ ngồi .Vẻ ngơ ngác .Rồi cô ấy chậm rãi ngồi xuống , ôm quyển sách trước ngực , sẵn lòng chờ. Trong dáng vẻ chờ đợi bình thản ấy , có gì đó rất giống nỗi cô độc , của một người đã quen bị bỏ lại ….
    Cảm giác nhói lên trong lồng ngực , bên trái . Chất lỏng buốt cóng đang tỏa đi theo các mạch máu bỗng dịu xuống .Thứ sương giá mờ đục đang phủ quanh cậu mỏng hẳn . Chàng trai Tử Đinh Hương thấy mình đi về phía cửa chính, quay trở lại tiệm café. Quay trở lại với cô gái chờ lặng lẽ.
    Người phục mang lên hai phần ăn trưa . Doanh Minh ăn ngon miệng . Chợt, cô ngẩng lên , ngạc nhiên thấy phần ăn đối diện vẫn còn nguyên .
    Nguyên nhấc cốc nước, uống một hớp lớn. Cảm giác khó chịu lập tức xuấn hiện. Cậu vẫn tiếp tục cầm lát mánh mì mỏng , xúc thêm thìa cá ngừ sốt dầu olive, vội vã nhai và nuốt. Sự khó chịu chuyển thành cảm giác đau đớn rõ rệt.Mấy mươi năm qua, nếu không kể đôi chút nước uống , chưa bao giờ cậu tiếp nhận thực phẩm vào trong cơ - thể - đã - không-còn – sống .
    “Xin lỗi…” – Nguyên lẩm bẩm rời khỏi ghế . Giữ bước chân đừng quá đừng quá lảo đỏa , cậu định hướng khu vực restroom.
    Cánh cửa gỗ bập lại sau lưng , cậu bám chặt vào thành bồn men sứ trắng toát .
    Vặn vòi nước chảy thật mạnh , cậu mở nhanh nút áo sơ mi đồng phục, vã nước lên thân thể nóng rực vì phải gánh chịu chuỗi phản ứng sinh hóa vốn dĩ hoàn toàn không được phép.
    Bên trên bồn rửa , ngang tầm mắt Nguyên , tấm gương không phản chiếu hình hài đối diện nó, nhưng cho thấy rõ mồn một những món thực phẩm bị nghiền nát , nhuộm trong màu đỏ tái mét của nước dâu nghiền .
    Nguyên thở hốc lên . Cả cơ thể cậu run lẩy bẩy , như những nhánh tử đinh hương trước trận gió thốc tháo . Hơi nóng thiêu cháy cậu. Nguyên vùi hẳn mặt vào cái vòi nước tung tóe , hớp lấy hớp để cho đến khi bụng cậu căng lên như sắp vỡ tung ra .
    Giải pháp hiệu nghiệm. Cậu nôn, cho đến khi không còn chút gì trong dạ dày .
    Quá sức kinh khủng !
    Kinh khủng hơn nếu Minh nhận thấy cảnh tượng này !
    Khó khăn lắm , cậu mới có thể kéo cửa gỗ nặng , ra ngoài .
    Lối đi hẹp giữa hai phòng vệ sinh nam và nữ trải sỏi đen .Khi Nguyên chuyện choạng bước ra, một lực kéo đột ngột lôi cậu ngã khuỵu xuống. Cậu cố gắng gượng bò lên lối đi chính . Nhưng không kịp nữa .
    Các ngón tay đã tìm ra kẻ cần tìm.
    Như một bầy côn trùng rồ dại và hung hãn , chúng túa lên thân hình co quắp của Nguyên . Luồn bào bên dưới lớp áo, chúng cào mạnh vào cổ , vùng ngực, vùng bụng. Rõ ràng chungs muốn rạch nát làn da, tóm lấy một thứ khác bên trong .
    Đôi đồng tử nở to trong tuyệt vọng, chàng trai. Tử Đinh Hương giãy giụa cuồng loạn. những mong hất văng bầy ngón tay ma quái ra khỏi bề mặt da . Nhưng chúng đã tiếp tục bò lên đầu , tóm lấy những lọn tóc, ghì chặt. Giá cậu được gào lên . Nhưng , cậu chỉ có thể cắn chặc răng , không thể rỉ ra dù một tiếng rên .
    Đúng khi hai ngón tay với lớp móng xỉn đen bò xuống trán ,lần về phía mắt ,vang tiếng chân bước vội. Giọng Minh lo sợ. “Anh đâu”
    Nguyên nằm yên . Thà cậu tan biến đi , còn hơn để cô ấy chứng kiến sự tồi tệ này .
    Nhưng cô gái nhỏ đã nhìn thấy cảnh tượng choáng váng . Nhanh như chớp, cô lao đến , quỳ xuống , đỡ khuôn đầu cậu lên . Chớp mắt trước đó , những ngón tya hung hãn tức khắc buông rơi con mồi , lẩn mất vào những viên sỏi đen.
    Giờ thì Nguyên choàng chiếc hoodie mà cô gái nhỏ nhất định bắt cậu phải mặc . Sai khi thanh toán bữa trưa và mua quyển sách Lịch sử những biểu tượng thần bí phương Đông và phương Tây , cả hai bước ra vỉa hè, lên xe buýt vừa vào trạm đúng lúc .Dù băng ghế không quá hẹp, cô vẫn ngồi sát vào chàng trai Tử Đinh Hương.Minh thì thầm , hồ như nói với chính mình.
    -Em không thể mất anh được !
    -Đừng nói vậy .Còn quá sớm….
    Những ngón tay cô siết chặt tay cậu :
    -Em vẫn nói vậy . Vì yêu thương anh !
    -Em có biết tình yêu giống như gì không ?
    Cô gái căng thẳng, lắc đầu . Nguyên nói khẽ , vô cùng khó nhọc:
    -Giống như một quyển sách . Quyển sách định mệnh. Những kẻ yêu nhau không chỉ đọc chung quyển sách ấy, mà còn phải đọc cùng nhau từng trang nữa. Chúng ta không như vậy . Em mới lật mở trang đầu tiên . Còn anh thì đã học tận hết trang cuối cùng …
    -Ý anh nói rằng , giữa chúng ta , không có gì hết … Không có tình yêu ? –Minh lắp bắp, giọng lạc hẳn đi .
    -Ừ.
    -Tại sao ?
    -Vì anh không có cảm xúc đó !
    Những ngón tay nhè nhẹ buông ròi . Cô gái nhỏ vẫn ngồi cạnh, nhưng đột nhiên đã chìm xuống lòng biển rất sâu , ở tầng lạnh nhất.
    Giữ nhịp thở chậm rãi, Nguyên ngoảnh ra ô kính , quai hàm căng lên . Khung cảnh bộ phim cũ một lần nữa lướt qua , theo chiều quay ngược lại . Bụi lẫn các vệt mưa làm cho lớp kính xe buýt vẩn đục. Nếu không , người ta có thể trông thấy gương mặt một chàng trai đẹp tựa đầu tượng hoàn hảo , nhưng giàn giụa đầy nước mắt.
    Thế mà mới chỉ mới bắt đầu . Điều đau đớn nhất, ghê sợ nhất vẫn đang còn ở phía trước .

    Kỳ 12 : Gặp Lại
    Tay nắm cửa phòng riêng của Trung khóa chặt. Chàng trai Tử Đinh Hương xoay lưng. Rung chuyển nhẹ của các dải sóng ánh sáng khi một hình hài trở nên trong suốt, vượt qua rào cản vật chất bằng cách đi xuyên qua lớp gỗ dày theo hướng giật lùi. Sau đó, không gian trở lại trạng thái cũ, phẳng, đồng nhất, và trơ.
    Căn phòng riêng của Trung rất sáng bởi hai vách tường đều có cửa sổ kính. Nếu không kể tấm poster khổ lớn của hãng Ducati, chụp người đua mô-tô thể thao đang nghiêng mình theo một khúc quanh ngoạn mục, dán ngay ngắn phía trên bàn học, mọi thứ đều ở trong tình trạng hỗn độn của những căn phòng mà chủ nhân là các chàng trai 17 tuổi. Trên nệm và dưới chân giường, ngoài vài quyển tạp chí thể thao nhàu nát, lăn lóc mấy mô hình xe đua đứt gãy, một trái bóng rổ cũ. Gần đấy, cánh cửa tủ mở hé. Chàng trai bóng rổ cất giữ các món vật dụng ưa thích hoặc có một ý nghĩa quan trọng nào đó: Hai chiếc huy chương thể thao. Khá nhiều đĩa phim hành động. Một đĩa nhạc Kanye West với vỏ album cách điệu gương mặt ca sĩ thành quỷ dữ. Ở góc bên phải, một quyển album bìa sơn mài đã ố mờ, có lẽ lưu giữ ảnh gia đình. Sát cạnh bên, đôi sneakers gói kỹ trong bao xốp. Vẫn không có chiếc hộp cần tìm
    Ở tầng một ngôi nhà khang trang, mẹ và em gái Trung đang nấu ăn dưới bếp. Ông bố ngồi ngoài salon đọc báo, thỉnh thoảng trả lời điện thoại từ ai đó, cười nói hể hả. Một bà cụ, có lẽ bà ngoại của cậu ta ngồi im lìm sưởi nắng bên mái hiên, đôi mắt đã kéo màng trắng đục, trong tay cầm sợi dây xích. Nhưng con chó đã buột khỏi cổ dề mảnh bằng da, chạy đâu mất. Mỗi khi một làn gió xào xạc trong tán lá hoặc một cánh cửa sổ trên tầng trên đung đưa kẽo kẹt, bà cụ lại nghiêng tai, chăm chú lắng nghe. Một người nữa vắng mặt là Trung. Theo lịch cuối tuần, cậu ta đã phóng xe lên sân vận động có mái che để chơi bóng. Không ai nhận ra cái bóng xám nhạt lẻn vào nhà bằng đường cửa sổ tầng một.
    Đâu là dấu vết chỉ dẫn vị trí chính xác của chiếc hộp gỗ?
    Rõ ràng, chiếc hộp ấy đã được đóng lại. Những ngón tay lang thang đã bị triệu hồi quay trở về chỗ cũ, trong bóng tối của chiếc hộp huyền bí.
    Nhưng, nếu đúng như vậy, thì chiếc hộp đang được cất giữ ở đâu?
    Hôm trước, đưa Minh về nhà sau buổi xem phim, một mình đi ra bãi đất gần bờ sông, Nguyên đã nhìn thấy vết bánh xe của chiếc mô-tô Nhật. Gần hàng rào gỗ trắng, hàng loạt dấu vết hỗn độn, nhưng không quá khó để giải mã. Khoảnh đất với đám cỏ chân ngỗng bị xéo nát chỉ có thể là vết tích của một cuộc tấn công và chống trả đầy hoảng sợ, với người sống với bầy ngón tay của những kẻ đã chết. Nhưng in hằn rõ nét hơn cả, là một ô vuông nhỏ. Có lẽ, khi người điều khiển chiếc mô-tô vàng tìm cách khống chế cái hộp ma quỷ, cậu ta đã đánh rơi nó xuống mặt đất. Hoặc một điều gì đó tương tự như thế.
    Như vậy, hướng nghi ngờ duy nhất kẻ đang giữ chiếc hộp chỉ có thể là Trung. Nếu cuộc đột nhập vào nhà cậu bạn bóng rổ không dẫn đến cái hộp, giải pháp khả dĩ còn lại là chờ gặp và hỏi thẳng kẻ tình nghi.
    -------------------------------------

    Trong khi chờ đợi, Nguyên dọn tạm một chỗ trên bàn học bề bộn. Sau đó cậu đặt lên quyển album sơn mài và cái túi xốp đựng đôi sneakers của anh chàng bóng rổ.
    Cậu mở túi giày trước. Trên mũi giày vải, những vết cào mạnh và sâu khiến cả đôi giày gần như rách toạc, méo mó. Dưới đế cao su vẫn còn vương vài mẩu xanh của cỏ lẫn các mảng đất, cũng có các vết cào. Nguyên rùng mình. Chắc chắn những ngón tay khô xác đã gây thương tích, khiến Trung rất đau và khiếp hãi. Bằng chứng là mấy ngày qua, ở trường, Trung trở nên âm thầm, khác hẳn vẻ ồn ào thường ngày.
    Tiếng chân bước trên hành lang. Lớp đế crếp của đôi giày mềm dành cho người già cọ vào sàn gạch, chậm và run rẩy. Bà ngoại Trung mở khóa phòng cháu trai. Ngồi im trong tư thế cũ, bóng ma mặc áo ca-rô xanh xám khoanh tay bình thản. Từ ngưỡng cửa, đôi mắt mờ đục hướng thẳng về bàn học:
    - Ai đang ở trong đây?
    Không có tiếng động bất thường, dù cho hơi thở nhẹ.
    Người phụ nữ già nua bước hẳn vào phòng. Mái tóc bạc phơ chầm chậm xoay các hướng, như có thể nhìn thấy hình bóng câm lặng đang hiện diện bằng một trực giác kỳ dị, không nhất thiết là mắt nhìn.
    Bàn tay run rẩy huơ vào khoảng không trước mặt, lại cất tiếng khẽ khàng:
    - Ai đấy? Hãy trả lời đi!
    Một nét quen thuộc mơ hồ hiện trên gương mặt héo úa với làn da như thứ lụa vàng ố và đầy nếp nhăn.
    Một âm sắc trong giọng nói chạm vào điểm xám nào đó trong vùng ký ức.
    Giờ thì trạng thái bất động và câm nín của Nguyên không phải do cậu chủ động, mà bị điều khiển bởi sự ngờ ngợ kỳ dị đang xâm chiếm.
    - Nếu ngươi không được mong chờ đến đây, hãy biến khỏi ngôi nhà này! – Người phụ nữ già nua bỗng nói to hơn, rành mạch – Đừng ám hại người khác. Còn nếu là người mà tôi chờ đợi, thì xin hãy làm ơn… S’il vous plait…
    Câu nói cuối cùng vang lên và được lặp lại bằng tiếng Pháp đột nhiên đánh thức ký ức u ám, phần ký ức tưởng như đã vĩnh viễn ngủ vùi. Nguyên choáng váng. Tay cậu gạt nhầm mấy đồ vật trên bàn. Quyển album sơn mài rơi xuống, lật mở ở trang đầu tiên.
    Bức ảnh chụp cô gái mảnh khảnh ngồi dưới tán cây tử đinh hương. Những nụ hoa thêu trên váy cô lẫn vào các chùm hoa đang nở rộ, mềm xốp, vô số, nhiều đến mức ngỡ như hương thơm ngọt dịu của hoa vẫn còn vương lại trong tấm ảnh này. Thời gian đã phả hơi thở vàng úa lên chất giấy lụa, nhưng đôi mắt mở to nhìn vào ống kính, hay đúng hơn, nhìn thẳng vào người đứng sau chiếc máy ảnh vẫn nguyên vẹn ánh nhìnơn 50 năm trước. Trong sáng. Vui sướng. Đầy ắp hy vọng yêu thương và được yêu thương.
    Bà cụ tóc bạc bước chậm rãi đến nơi phát ra tiếng động.
    Tựa một làn gió lạnh giá run rẩy, chàng trai Tử Đinh Hương lao vút lên, bay về phía cửa sổ mở hướng ra vườn. Như một côn trùng khổng lồ bám trên thành cửa, cậu nhìn trừng trừng cái hình bóng già nua và cô độc giữa phòng.
    Bà cụ đang cúi xuống, lần mò tìm kiếm, cho đến khi chạm tay vào bức ảnh hoa niên của chính mình. Bức ảnh được chụp bằng chiếc máy Leica, do người bạn trai của bà bấm máy. Bà đã yêu quý người ấy, nhiều ở mức sau này không thể dành cho ai khác tình yêu sâu đậm như thế nữa. Sau cái chết của cậu, cô gái 17 tuổi sang chấn tâm lý nặng nề. Để chữa bệnh cho con gái, gia đính bà chuyển đến một nơi rất xa. Ở đó, bà dần bình phục. Rồi bà đã học hành, tiếp tục lớn lên, rồi lập gia đình như mọi cô gái trẻ khác. Chọn một cuộc sống im lặng, bà gần như không giao tiếp bên ngoài, quanh quẩn bên con cái trong các khu vườn nhà. Cho đến ngày chồng bà qua đời, con gái bà, mẹ của Trung, đưa bà quay trở lại sống ở thành phố quá nhiểu ký ức này thì đôi mắt bà đã dần chìm vào bóng tối. Suốt những năm tháng dài đằng đẵng, chưa bao giờ bà rời xa quyển album. Chỉ tuần trước, bà mới quyết định giao nó lại chó thằng cháu trai, để nó gìn giữ kỷ niệm cũa gia đình. Tuy nhiên, Trung không hứng thú lắm với những bức ảnh cũ…
    Bàn tay khô gầy vẫn run rẩy trên tấm ảnh cũ. Vệt nước mắt ứa dài, thấm vào các nếp nhăn tỏa trên gò má. Trong thoáng chốc, một phép lạ xảy ra, người phụ nữ già nua bỗng trở lại thành cô gái của hơn nửa thế kỷ trước, nhỏ nhắn và dịu ngọt trong chiếc vày thêu. Chỉ có đôi mắt là vẫn mù lòa. Tiếng gọi xuyên qua tháng năm dài dặc, thầm thì như một hơi thở:
    - Nguyên này…
    Chàng trai Tử Đinh Hương níu chặt khung cửa. Thời gian khốc liệt. Nó trao tặng cậu bao nhiêu hiểu biết khôn ngoan. Cho cậu sức mạnh ngày một vững chãi. Đổi lại, nó cũng tàn phá bao nhiêu đẹp đẽ mà cậu từng tin tưởng trong quãng đời non trẻ. Cảm giác đắng nghẹn choán đầy hồn ma phiêu bạt. Nhưng người bạn ngày xưa vẫn kiên trì:
    - Em biết là anh, Nguyên ạ. Cuối cùng, anh đã đến. Em không nhìn thấy. Nhưng em biết chính là anh, bằng hương thơm hoa tử đinh hương mà anh đem đến…
    Chàng trai trên cửa sổ cắn chặt môi. Không, cậu không được phép giao tiếp với người quen cũ. Phá bỏ nguyên tắc, cậu sẽ tức khắc mang đến cái chết cho họ. Bao nhiêu điều cậu cất giữ hàng chục năm qua không sao chia sẻ. Bao nhiêu thương nhớ, chồng chất đến mức người bị chôn vùi dưới nó đã tin rằng mình không thể thương nhớ ai nữa. Tất cả bỗng chốc hiện ra trong tích tắc, đổ ụp xuống, biến thành vực xoáy sâu thẳm, khiến cậu chóng mặt kinh hoàng. Người bạn năm xưa bước hẳn vào vùng nắng sáng. Đôi môi nhỏ nhắn mấp máy thì thào:
    - Anh không nói gì cũng được. Nhưng em muốn nói với anh rằng, em chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu anh. Ký ức mà chúng ta cùng nhau tạo nên là một bức tranh không gì có thể xóa mờ. Sau này, em gặp một người đàn ông khác và lấy làm chồng. Anh ấy rất tốt. Em có gia đình và những đứa con. Em đã có một cuộc đời nhỏ bé, yên tĩnh nhưng thật hạnh phúc. Không gì phải hối tiếc cả. Và giờ đây, ở những năm tháng cuối cùng của thời gian sống, em lại suy nghĩ về anh. Em chợt hiểu, ngay cả khi anh đã mất đi, thì anh vẫn trao cho em món quà lớn nhất. Em biết cuộc sống này thật đáng giá, đáng giá từng ngày. Vì thế, em hiểu mình phải sống thế nào, yêu thương người khác thế nào. Vì em không sống cuộc đời của riêng em. Mà em sống cả cuộc đời của anh nữa…
    Nước mắt ràn rụa trên mặt Nguyên câm lặng. Cậu đưa tay, như sắp chạm vào cô gái nhỏ của hơn 50 năm trước. Nhưng cậu phải rụt tay lại. Gió xào xạc trên những đỉnh xanh ngoài vườn, lùa vào cửa sổ, xuyên qua chiếc áo ca-rô hư ảo. Mái tóc mềm mại nhẹ bay khi cô gái mỉm cười, và giọng nói mỏng đi dần:
    - Những gì quan trọng nhất, em đã nói với anh rồi. Giờ thì anh có thể ra đi. Nhưng anh nhớ em, em rất mừng. Vì em đã đúng khi không đánh mất hy vọng. Vì sau bao nhiêu năm tháng, cuối cùng chúng ta đã được gặp nhau.
    Nụ cười ấy giữ nguyên khi thời khắc xoay ngược của cỗ máy thời gian chấm dứt. Các nếp nhăn vô số dần hiện trên làn da kem nhạt. Dòng tóc đen mượt rùng rùng chuyển màu. Hình hài già nua quay trở lại. Bà cụ chậm rãi quay lưng, ra khỏi phòng. Tiếng chân bước trên cầu thang mờ dần. Gió thổi mạnh, như muốn xay nghiền cái bóng trên cửa sổ thành đám bụi xám mờ. Nhưng Nguyên vẫn ngồi im, với cảm giác trống rỗng đến tận cùng mà vẫn ngập tràn yêu thương. Cậu chỉ choàng tỉnh, thoát ra khỏi tâm trạng trầm lắng ấy khi tiếng mô-tô của Trung vang động, rồi đột ngột tắt hẳn.
    -------------------------------------
    Cậu bạn bóng rổ tự mở cổng chuẩn bị dắt xe vào nhà. Cậu về muộn, vì sau giờ tập bóng, cậu đã ghé qua nhà Tina, ở lại và nói chuyện khá lâu với cô bạn. Mắt cậu nhận thấy ngay một túm lông dính bết trên cánh cổng. Màu nâu nhạt pha trắng quen thuộc của Dingo, con chó nòi Husky bà ngoại mới cho phép cậu nuôi cách đây vài , cảm giác tê liệt xâm chiếm toàn phần chỉ khi Trung nhận ra ngay trước mũi xe, còn có mảnh da với đám lông trắng và nâu, lớn chừng bàn tay. Con chó của cậu đã bị giết chết một cách tàn bạo. Tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, cậu cố gắng phân tích tình hình: Chỉ có bọn đột nhập mới ra tay tàn độc với những chú chó. Nhưng quan trọng hơn nữa, chỉ có các bóng ma mới lo sợ bị trực giác nhạy bén của loài thú tinh khôn này phát hiện. Thế nên bóng ma ấy phải ra tay trước.
    Nguyên đã đến đây. Đang ở đây.
    Mình sẽ không làm ồn. Mình sẽ nghĩ ra cách để bà ngoại không bị sốc với cái tin Dingo bị giết. Có lẽ mình sẽ nói nó lạc đâu mất để trì hoãn… Trung tự nhủ và trấn tĩnh bằng cách hít một hơi dài. Khi băng qua hết sân, Trung ghé vào mái hiên để chào bà ngoại như mọi lần.
    Trong ánh nắng vàng nhạt chiếu xiên, bà cụ ngồi thả người trên chiếc ghế quen thuộc, với nụ cười bình yên khôn tả và bàn tay đặt trên bức ảnh thời hoa niên. Thật nhẹ nhàng, bà đã trút hơi thở cuối cùng hơn nửa giờ trước.
    Lúc này thì mọi kiểm soát không còn cần thiết nữa.
    Quả bóng da cam trên tay Trung rơi xuống, lăn đi không một tiếng động. Chàng trai bòng rổ khuỵu xuống, hét lên, lay gọi người bà hiền hậu.
    Tiếng hét thảng thốt của Trung xé toạc hẳn lớp màng yên tĩnh vẫn còn vương quanh chàng trai Tử Đinh Hương. Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống khung cửa, thấm thẳng vào những thớ gỗ, như chưa từng hiện diện. Buông tay khỏi ô cửa sổ, bóng ma xám mờ loạng choạng bay đi.
    -------------------------------------
    Trên hành lang, các học sinh khối 12 đang tụ tập bàn bạc về những khối ngành chuẩn bị đăng ký cho mùa thi đại học sắp tới. Trừ một số ít đã chắc chắn có một suất ở giảng đường vì gia đình sẽ gửi ra nước ngoài du học, hầu hết đều hồi hộp và căng thẳng. Ngay cả khi vẫn vững tin mình học giỏi, hoặc ngược lại, biết mình không mấy cơ may, thì viễn ảnh sẽ vào đại học vẫn làm cho tất cả cho tất cả phấn chấn khi đối diện một tương lai hoàn toàn thay đổi.
    Đứng trong đám đông các cô gái đang trò chuyện khe khẽ, Doanh Minh cũng chia sẽ đôi chút kế hoạch sắp tới. Cô sẽ thi vào khoa Thiết kế nội thất. Một cô bạn tỏ ra ngờ vực: “Khả năng vào được ngành này của cậu sẽ là bao nhiêu phần trăm?” Cô gái nhỏ thành thật: “Nếu không thi đậu ngay kỳ thi đầu tiên, coi như tớ có một gap y thời gian đó, tớ sẽ tiếp tục ôn tập để thi lại năm sau. Tớ sẽ học thêm một ngoại ngữ nữa, tiếng Pháp chẳng hạn. Và đi du lịch một vài nơi. Ba tớ cũng nói người ta không nhất thiết phải kiệt sức vì một mục tiêu, nhất là khi đạt mục tiêu rồi, người ta không còn cảm hứng để triển khai nó thành kế hoạch tốt hơn!”
    Cách đấy vài mét, các chàng trai trò chuyện thoải mái hơn. Bỗng có một chuyển động khiến Nguyên chú ý. Dáng người cao lớn của Trung đang đi rất nhanh về lối rẽ ngoặt dẫn ra cầu thang. Ở hướng ngược lại, mái tóc ánh đỏ mahogany của Tina cũng tiến về phía ấy. Họ không nhìn ai. Tuy nhiên, chính vẻ lạnh lùng lại cho thấy cả hai che giấu một tâm trạng hết sức căng thẳng. Nguyên rẽ đám đông, chạy qua khúc ngoặt.
    Cậu đã chậm một bước.
    Tina và Trung vừa chấm dứt cuộc trao đổi ngắn ngủi. Một cách thản nhiên nhưng nhanh chóng, cô bạn đang xuống các bậc thang, càng lúc càng nhỏ dần.
    Trung đứng tựa hẳn lưng vào tường, nheo mắt quan sát vẻ mặt của chàng trai Tử Đinh Hương, nhếch môi cười:
    - Cậu không thể giành lại thứ đang tìm kiếm đâu!
    - Cậu vừa đưa nó cho Tina?
    - Thoạt đầu, tớ cũng định giữ cái hộp chết tiệt ấy! – Trung nhún vai – Cái gì đáng sợ mà không hấp dẫn, phải không? Nhưng tớ nghĩ lại, tốt nhất là đưa cho người biết cách sử dụng những ngón tay quái quỷ vào một mục đích đáng kể!
    - Tôi biết là cậu đã khống chế được chúng? – Nguyên hạ giọng.
    - Phải. Tình cờ, tớ tìm ra cách thức vô hiệu hóa sức mạnh của những ngón tay điên khùng. Lúc bị tấn công ở bãi cỏ bên ngoài nhà Minh, phát hoảng, tớ đã buột miệng hét lên gọi bà ngoại, như hồi tớ còn con nít. Hơi kỳ quặc, nhưng sự thật là ý nghĩ về bà ngoại của tớ đã vô hiệu hóa lũ ngón tay thù hận. Tớ thử thêm vài lần nữa, hiệu quả cũng giống hệt vậy…
    Trung chạm tay lên chiếc băng đen trên ngực áo, nơi cậu đang để tang người bà vừa mất. Rồi cậu nói thêm:
    - Tuy nhiên, tớ cũng nhận ra rằng, khi mang chiếc hộp về nhà, tớ đã mang theo những điềm chết chóc.
    Nguyên nhìn cậu bạn bóng rổ. Có nên nói với Trung rằng, bà ngoại cậu ấy ra đi khi đã thực hiện trọn vẹn những điều cần thiết, và đến lúc bà muốn ra đi? Có nên hé lộ cho Trung hay về một mối dây gắn kết đặc biệt trong quá khứ?
    Không! Tất cả câu trả lời đều là không.
    Cậu không thể chia sẻ bí mật về người bà đã mất cho Trung nghe được. Có những ký ức nên vĩnh viễn ngủ yên, không cần khuấy động cuộc sống của những người đang sống nữa. Thà để cậu ấy dằn vặt với chút hiểu lầm, còn hơn để cậu ấy đẩy cánh cửa bí mật không cần thiết, sa chân vào những rắc rối khôn lường. Cậu ấy chỉ cần biết rằng, tình yêu thương của bà ngoại đã xuyên qua mọi rào cản không gian lẫn thời gian, đã và sẽ tiếp tục che chở cho cậu ấy trước những tấn công đáng sợ nhất, thế là đủ.
    Đột nhiên, Nguyên nhìn thẳng vào mắt Trung:
    - Tại sao cậu đưa cho Tina chiếc hộp nguy hiểm ấy?
    - Đơn giản là với cô ấy, chiếc hộp không có gì nguy hiểm! – Trung thản nhiên.
    - Bằng cách nào cậu biết điều đó?
    - Vì tớ đã biết, cô ấy là ai! – Giọng chàng trai bóng rổ đều đều, hơi uể oải.
    - Nói rõ hơn đi! – Nguyên đề nghị. Không khí trong hai cánh phổi cậu lạnh toát.
    - Liệu cô ấy có thể là ai khi đã đưa ra một vài gợi ý khôn ngoan để rốt cuộc, tớ tìm đến đúng vị trí của chiếc hộp?
    - Tina sẽ sử dụng chiếc hộp ma thuật vào mục đích gì?
    Trung nhếch môi cười, nhún vai. Bằng cử chỉ hàm ý giễu cợt, rõ ràng, cậu ta tin rằng đã báo trước về một thất bại mà đối thủ sẽ phải lãnh nhận. Và vì thế, cậu ta không muốn đả động đến đề tài này thêm.
    -------------------------------------
    Sự tương phản kỳ dị giữa chuyển động hối hả của ánh sáng với các vật thể tối thẫm đứng im, giữa các đám mây trôi dạt về phía bên kia thành phố, những xe cộ lao đi vun vút, những bóng người vô số đột ngột hiện ra rồi đột ngột biến mất trong các con đường quanh co và tòa nhà bất động… Các hình ảnh ấy đang Nguyên, hệt như một đoạn phim tư liệu được chiếu lên màn hình với tốc độ chóng mặt, và được nhuộm trong thứ ánh sáng tái xanh.
    Một điều gì đấy rốt cuộc đã xảy ra với bên trong đôi mắt của Nguyên.
    Cậu không thể ăn uống như những người sống đã đành. Giờ đây, cậu phải chấp nhận nguy cơ sắp sửa đánh mất nốt khả năng nhìn nhận thế giới chung quanh theo cách thông thường. Gương mặt mọi người giờ chỉ còn là những hình khối rời rạc. Các đường nét tan nhòe. Các dải màu rực rỡ dần dần thu hẹp. Thế giới với cậu chỉ còn là sắc trắng, những đường viền đen và chút bóng mờ ngả xanh như ánh sáng lọc qua những tán cây dày đặc.
    Thị giác rơi vào tiến trình suy thoái nhanh chóng chính là dấu hiệu chi biết: Con đường cậu đi đang vào đoạn kết thúc. Thời gian được phép hiện diện trong thế giới này của cậu không còn nhiều. Bằng mọi giá, cậu phải giành lại chiếc hộp ma thuật. Cậu phải có được chiếc nhẫn quyền lực trong tay. Bởi nếu không, ở thời khắc then chốt, cậu sẽ không còn lựa chọn nào khác là tan biến vào hư không. Và trên tất cả, cậu vĩnh viễn buông tay khỏi cơ hội tái sinh và sở hữu sức mạnh lớn lao mà hàng triệu kẻ khát khao.
    Các đám mây vẫn tiếp tục trôi dạt về phía bên kia thành phố. Xe cộ vẫn lao đi vun vút. Những bóng người vô số đột ngột hiện ra rồi đột ngột biến mất trong các con đường quanh co và tòa nhà bất động. Chàng trai Tử Đinh Hương kiên nhẫn chờ đợi trong một con đường tắt không bao giờ có nắng vì bóng đổ của các tòa nhà cao tầng. Đây là cách nhanh nhất và dễ nhất để tiếp cận Tina. Sau giờ học luyện thi buổi chiều, từ trạm xe buýt, cô ta sẽ đi bộ về nhà bằng con đường vắng vẻ này, trong vài phút nữa.
    Không thể nhìn rõ, nhưng Nguyên cũng biết người cậu chờ đang đi tới. Tiếng động mà những ngón tay bị giam hãm trong chiếc hộp gây ra luôn truyền qua sóng âm, tạo nên một vài xung động khiến cậu bứt rứt khó tả.
    Giật mình khi nhận ra chàng trai Tử Đinh Hương đột ngột bước ra từ hõm tường ám rêu, Tina nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng lạnh lùng:
    - Có việc gì vậy?
    - Hãy đưa cho tôi chiếc hộp mà cô đang cất trong túi! – Nguyên đề nghị thẳng.
    - Đừng hòng! – Tina nói nhanh, đưa mắt tìm cách thoát khỏi kẻ chặn đường.
    - Tôi không muốn làm cô bị đau. Vậy nên, cách hay nhất là tôi thứ không thuộc về cô!
    - Nhưng chiếc hộp cũng đậu thuộc về anh! – Tina gằn giọng.
    Nguyên mở căng mắt, ghi nhận hình ảnh cô gái đối diện: Mái tóc rờn lên như những ngọn lửa xám. Vầng trán lạnh. Đội mắt lúc này biến thành hai cái hốc đen sẫm cách xa sống mũi, tụt vào trong sọ. Mọi đường nét khác nhòe nhoẹt, ngoại trừ tia sáng của sự thách thức có thể cảm thấy rất rõ.
    Bản năng tàn bạo khi đối diện với sự chống cự đã cựa mình thức dậy. Bóng ma nhắc lại:
    - Đưa cho tôi! Giữ nó, cô không có được ích lợi nào hết!
    - Tôi không phải là Doanh Minh. Không có chuyện tôi sẽ nghe theo những lời nói của anh! – Bước lùi về sau một bước, mái tóc hung đỏ thản nhiên – Tôi đã biết cái hộp này là gì. Tôi sẽ đưa nó cho Minh, để cô ấy biết, mình đang liên hệ với loại người nào!
    - Minh đã biết tôi là ai! – Nguyên nói khẽ.
    - Nhưng cô ấy không biết chính xác những gì anh đã từng gây ra. Anh cứ việc đóng vai một hồn ma tội nghiệp lang thang thèm khát hơi ấm, tình thương hay những thứ đại loại. Nhưng tôi không bị mắc lừa. Ví thế, tôi phải kéo tấm màn che mắt, cho Minh biết rõ sự thật. Không lời nói nào có thể thay đổi suy nghĩ của cô bạn gái đang yêu, ngoại trừ bằng chứng sống động…
    Tiếng gió xé vút qua tai.
    Nhanh hơn chớp mắt, Tina thấy mình đã ngã sấp trên mặt đường. Cái túi văng sang một phía. Những mảnh đá dăm sắc lẻm găm vào gò má, và cằm, vào cả mí mắt. Nhưng đau đớn hơn hết, là cảm giác bị thắt nghẽn ở khí quản. Không thể cất tiếng kêu, dù nhỏ nhất. Một sức mạnh ma quái và ghê rợn đang kéo đầu cô, như muốn làm cho cổ cô dài ra, vặn xoắn lại, cho đến khi các khớp xương cổ kêu răng rắc sẽ phải đứt rời. Những ngón tay Tina bấu chặt vào mặt đường nhựa, hoàn toàn tuyệt vọng.
    Thế nhưng, đúng tích tắc cô tin rằng cuộc sống mình đã đến hồi chấm dứt, bàn tay lạnh toát đang ghì chặt vùng cổ đột ngột buông ra, nhanh chóng như khi nó chộp lấy cô và quật ngã xuống.
    Mất một mái tóc mahogany mới tìm lại hơi thở, loạng choạng ngồi dậy.
    Cuối con đường vắng lặng, bóng ma càng lúc càng nhỏ dần. Chiếc túi da nằm trên mặt đường lúc này chỉ còn vài quyển tập mỏng. Cái hộp đã bị lấy mất.
    Tina ngồi im, nhìn theo trừng trừng cho đến khi Nguyên khuất hẳn.
    Cô luôn thừa thông minh nắm bắt mọi diễn biến.
    Cô luôn biết nhiều hơn những gì mà người chung quanh như Minh, Trung hay chính Nguyên nghĩ rằng cô có thể biết.
    Nhưng vì sao bóng ma Tử Đinh Hương lại buông tha cô vào lúc lấy thêm môt mạng sống quá sức dễ dàng? Điều này thì cô không sao giải thích nổi, cho chính mình.
    Xuyên Thấm - Phan Hồn Nhiên - Kỳ 13 : Mất Máu
    Chiếc mô-tô xanh olive được dắt qua cổng lớn của ngôi nhà hàng rào gỗ trắng. Thái độ lịch sự nhưng xa cách, ba Minh nhắc chàng trai Tử Đinh Hương cứ vào trước, bước thẳng lên tầng một, phòng làm việc của ông.
    Ngang qua đoạn hành lang nối giữa hai không gian, Nguyên bỗng bước chậm. Cậu thoáng gập người, chống lại sự đau đớn ở vùng ngực và bụng. Bên phòng khách lớn và cả trong khu vực bếp, từ trên trần, dãy đèn halogen đều bật mở. Những luồng sáng bất động trong dãy hành lang quen thuộc. Ánh sáng không bình thường. Dòng chất lỏng lạnh giá trong suốt, chảy lênh láng trên hết thảy các đồ vật mà có một quãng thời gian cậu từng ở giữa chúng một cách dễ chịu khi đến đây cùng Minh học bài, cùng cô ấy đọc một vài quyển sách cũ xưa, cùng nhau sắp xếp mẫu vật để chụp những bức tĩnh vật bằng chiếc máy ảnh Leica của họ… Những khoảnh khắc tươi tắn và sống động đến mức ngay cả món đồ bé nhất, ít quan trọng nhất trong không gian đó cũng thấm đẫm niềm vui. Bất giác, Nguyên hiểu, khi vắng đi cô gái nhỏ, nguồn sinh khí ấm áp tức khắc biến mất. Tất cả đồ vật quen thuộc bỗng trống rỗng, xa lạ. Và luồng sáng lạnh bao phủ chúng cũng trở nên mạnh mẽ dị thường, như nhằm mục đích duy nhất là xua đuổi sự lai vãng của các hồn ma. Ta đã liều lĩnh khi tìm đến đây, trở thành bạn Minh, ở bên cô ấy, chia sẽ với cô ấy những thời khắc đẹp đẽ giản dị. Nhưng mãi mãi, ta không phải là kẻ được chờ đón ở nơi chốn này
    Nguyên khép chặt mí mắt trong vài giây. Những tế bào hình que trong võng mạc đang trong quá trình bị phá hủy. Lúc này, bị hấp thu ánh sáng quá độ, chúng chuyển động điên cuồng, làm nhãn cầu của cậu như sắp vỡ bung. Tuy nhiên, Nguyên phải bước nhanh hơn vì tiếng chân người đàn ông chủ nhà vang lên nặng nề sau lưng. Lúc này, Minh đang ngồi trong lớp luyện thi môn vẽ tận trung tâm thành phố, chăm chú với bài tập hình họa. Cô sẽ chỉ trở về nhà trên chuyến xe buýt cuối cùng của ngày. Chính vì vậy, trong cuộc điện thoại sáng nay do Nguyên gọi đến, vị chủ nhà và chàng trai Tử Đinh Hương chọn thời điểm trước khi trời tối để hẹn gặp
    Phòng làm việc của ba Minh chưa bật đèn. Ánh sáng từ cửa sổ và chiếc máy tính đang đặt ở chế độ chờ. Trên màn hình LCD, những con sứa biển hồng phớt hoặc các sinh vật phù du xanh nhạt, tất cả đều có thể xuyên thấu vì trong suốt, nối nhau trôi lờ lững rồi tan biến vào bên kia màn hình, nơi làn nước của bóng tối ngự trị. Chờ ba Minh khép cánh cửa lớn, ngồi vào chiếc ghế xoay bọc da, Nguyên mới kéo chiếc ghế nhỏ đối diện.
    Ô cửa sổ gần tủ sách đóng chặt, rèm buông im lìm. Nhưng chếch bên cạnh chiếc bàn lớn, ô cửa còn lại mở rộng. Từ đây có thể nhìn bao quát xuống hồ bơi, chiếc xe mô-tô cổ xưa dựng giữa vườn, và xa hơn, những tán cây tử đinh hương kéo thành vệt dài, xanh thẳm. Mặt sông thổi vào đây các đợt gió mọng hơi nước, mang theo làn hơi lạnh ẩm và bóng tối mờ nhạt. Nhưng Nguyên không lưu tâm đến những hình ảnh mờ nhòe bên ngoài. Khi ba Minh bật lên mấy ngọn đèn tường vàng dịu, cậu tức khắc bị hút vào những bản vẽ, các mô hình đồ án rải rác trong phòng. Chúng đang hiện ra với các đường nét trung thực, thuần túy kỹ thuật. Từng mảng sáng tối rạch ròi. Cậu từng nhìn thấy tất cả hình ảnh này, trong thực tế, với quy mô đồ sộ đáng ngưỡng mộ của chúng. Nhưng ở tỉ lệ bé nhỏ, chúng lại hiện ra với vẻ đẹp khác, khi người ta có thể bao quát các hình khối trong tương quan với không gian xung quanh, cảm nhận những ý tưởng bay bổng hay các ngụ ý thầm kín mà người thiết kế cài đặt. Các hình ảnh mà cậu đang nhìn đây tiềm ẩn thứ hiệu ứng kỳ dị. Chúng truyền đi một cảm hứng rõ rệt: Người ta bỗng tin rằng mình sở hữu một sức mạnh bí mật, để xếp đặt, dời đổi mọi thứ, dù nặng nề và to lớn nhất trong thế giới này. Tuy nhiên, cay đắng làm sao, đó cũng là giấc mơ cậu đã phải từ bỏ. Ở tuổi 17, cậu đã từng phác thảo rõ nét một tương lại, khi cậu trở thành kiến trúc sư hay một kỹ sư xây dựng. Thế rồi, cùng với cái chết, tất cả vụn vỡ chóng vánh. Không một ai nhớ đến những giấc mơ ấy nữa, ngoài chính cậu. Thật khủng khiếp khi từng hiện diện trong cuộc sống này mà không để lại chút dấu tích nào.
    Bên kia bàn, người đàn ông trung niên ngồi sâu trong lòng ghế. Đôi rắn chắc như đồng hun khoanh hờ trước ngực. Ở con người này, toát lên vẻ điềm tĩnh đặc biệt. Mẫu hình đặc trưng của kiểu người luôn giành phần chủ động trong mọi tình huống. Sức mạnh toát ra không chỉ bởi quyền lực hay khối tài sản khổng lồ ông nắm giữ, mà hơn hết, nó bắt nguồn từ thái độ khôn ngoan và khả năng phán đoán con người chính xác. Như lúc này đây, ông đang lặng lẽ quan sát – hay đúng hơn, lạnh lùng phân tích vị khách trẻ tuổi bằng thái độ chăm chú vừa phải. Bên dưới nét mặt khoan hòa, chỉ có thể là sự tàn bạo không giới hạn. Nguyên rùng mình. Không, Minh không có nhiều nét giống ba lắm, ngoại trừ đôi mắt có khả năng nhìn thẳng vào suy nghĩ bên trong kẻ khác.
    Dường như thời gian chờ đợi đã đủ, người đàn ông trung niên lên tiếng nhắc:
    - Cậu nói sẽ mang đến cho tôi một thứ tôi muốn lấy lại. Nó đâu?
    Bình thản và chậm rãi, Nguyên tháo quai đeo chiếc túi da khỏi vai, mở nắp, lấy ra chiếc hộp gỗ, đặt lên mặt bàn ngay trước mặt mình.
    Trong vùng sáng vàng ấm, chiếc hộp mờ ảo dần dần hiện lên rõ nét. Các đường vân vàng mảnh của loại gỗ hồ đào. Những vết xước chằng chịt làm cho nhánh hoa tử đinh hương chạm nổi trên nắp hộp như bị bể thanh nhiều mảnh vụn. Và thanh khóa bằng đồng vẫn nằm nguyên trong chốt, ngả màu rỉ xanh đặc trưng của món đồ đã lưu lạc suốt hơn nửa thế kỷ qua.
    Các khối cơ trên gương mặt ba Minh căng thẳng. Đôi mắt tinh anh trở nên bất động, dán chặt vào món đồ vật trên bàn. Hồi lâu, ông mới khẽ hất hàm:
    - Tại sao cậu cho rằng tôi muốn lấy lại chiếc hộp này?
    - Nó từng thuộc về ông, không phải vậy sao?
    Trong một phản ứng bất chợt, người đàn ông bỗng vươn người về phía trước, như muốn tức khắc chộp lấy món đồ vật bằng gỗ. Nhưng, nghĩ sao đấy, ông lại ngả vào lưng ghế, điềm tĩnh:
    - Cậu biết gì về chiếc hộp?
    - Nó cất giữ những bí mật mà ông không muốn ai biết! Nói cách khác, chiếc hộp là bằng chứng cho một giai đoạn quá khứ ông muốn che giấu! – Trong giọng nói đều đều của Nguyên, âm sắc ngập ngừng thoáng qua. Dường như cậu bỗng nhìn thấy một điều gì đó bên trong chính mình – Món đồ này chứa đựng những thứ gây sợ hãi lẫn đau đớn. Không chỉ nghĩa bóng mà cả nghĩa đ
    - Tôi muốn nghe tiếp, các phỏng đoán của cậu! – Giọng ba Minh trầm đục hẳn.
    - Ông từng cất giấu nó, không muốn cho ai đụng vào. Khi có một quá khứ nguy hiểm, không ai muốn để nó lộ ra dưới ánh Mặt Trời. Chưa kể, quá khứ ấy còn tàn phá những gì đang có của ngày hôm nay.
    Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã tắt lịm hoàn toàn. Những đợt gió thổi nhạt hơn. Lẫn trong tiếng xào xạc đều đặn của lá cây, một âm thanh nào đó vừa len vào. Dần dần, nó trở nên rõ nét, giống như một tiếng tru, xuyên qua những ô cửa không đóng. Cùng lúc, một mảnh giấy báo hay cái bao xốp gói hàng, có lẽ, mắc vào nhánh cây khẳng khiu vươn cao ngang tầm cửa sổ. Cái mảnh giấy gói cứ bay phần phật,

      Hôm nay: Tue May 14, 2024 7:51 pm