๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 9.1)♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 9.1: Hãy nói, hãy chia sẻ, theo cách của bạn

Keywords

Latest topics

» một nỗi buồn
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptyTue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh

» my love - westlife
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptyTue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin

» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm

» TIN ZUI TRONG NGÀY
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae

» Barcelona.No.1
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae

» yeu wa 91 oi !!!
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh

» Sua? Di Girl 91
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 EmptySat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates

free forum


    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10

    avatar
    I_amagirl


    Tổng số bài gửi : 23
    Join date : 06/10/2011

    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10 Empty Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 9-10

    Bài gửi  I_amagirl Tue Oct 18, 2011 3:43 pm

    ki 9 mặt đối mặt
    Hệt như cú thoi mạnh nhắm thẳng giữa trán . Thoạt tiên , Trung chỉ thấy choáng một cái , không hiểu rõ điều gì vừa hiện ra . Nhưng , một giây sau , cậu nhỏm dậy , ấn mạnh cái bàn , xô bật các bóng người đứng lô nhô chắn trên cầu thang gỗ , lao thẳng về phía cánh cửa hẹp của Steel Wool . Một vào gương mặt hoảng hốt ngoái nhìn theo .
    Một bàn tay nắm lấy khửu tay cậu , giữ chặt một cách khác thường .
    - Cậu bỏ đi đâu ? - Đó là nhân viên phục vụ tầng lửng - Cậu chưa trả tiền mà !
    À tôi trở lại ngay . Trung giật tay ra , vẫn dõi mắt về phía chân cửa kính .
    Hãy thanh toán hóa đơn trước , sau đó đi luôn hay ở lại đây tùy cậu ,
    Nhân viên nói đều đều bên tai Trung
    Gã bảo vệ King Kong , lúc này đã đánh hơi thấy ồn ào bất ổn nên cũng bước qua cửa .
    Trung móc ví , hấp tấp rút ra tờ 100 ngàn đồng , dúi vào tay nhân viên phục vụ . Tờ giấy bạc bay lơ lửng trong một khoảng trống kỳ khôi . chẳng còn tâm trí đâu với mấy chi tiết vặt vãnh nữa . Trung gạt gã nhân viên qua bên . Như một viên đạn cậu bắn vọt ra khỏi không gian nóng sực của tiệm cà phê rock .
    Bên ngoài . những đám đông vẫn đi lại tấp nập trong không khí giá lạnh , Đứng dưới luồng ánh sáng của một ngọn đèn đường . Trung xoay đầu từ hướng này sang hướng khác . ngang dọc . sục mắt thật kỹ vào từng khu vực chung quanh . rồi các vùng sáng tối xa hơn . Bên kia đường . cửa sổ của Steel Wool lúc này là tấm kính đen ngòm . Phía trên cửa sổ là bức tường nhẵn thín . không có bất kì gờ bám . Nếu không phải là một bóng ma , chẳng cách gì để ai đó treo lơ lửng , lộn đầu xuống trong tư thế kì dị .
    Trung bước tiếp . Các mảnh ghép hỗn loạn . bắt đầu đúng vào vị trí của bức tranh ma thuật , Có lẽ Nguyên đã đến lấy món linh kiện . Leica đặt hàng , theo cách nào đó mà không lọt vào tầm mắt quan sát của mình . Sau đó . biết bịtheo dõi nên cậu ta cố ý cho mình nhìn thấy . để đe doạn hoặc chế nhạo - Trung phân tích chớp nhoáng .
    Tránh va vào các manơcanh có bộ dạng láu lỉnh đứng ngoài các cửa hiệu Trung vượt lên vào dáng người có tầm vóc tương tự Nguyên nhìn thẳng vào những ngương mặt bên dưới vành mũ hoặc hoodie . Họ nhìn lại kẻ tọc mạch , hẳn đoán rằng cậu là một tên điên bất lịch sự . Nhưng Trung cứ tiếp tục làm như thế , không ngần ngại . Tại giao lộ thứ hai trên trục đường chính khu shopping junction , cách chỗ cậu khoảng 30mét một chiếc áo ca-rô thình lình lướt qua bước lầm lũi , Tông thẳng vào giữa đám đông . Trung guồng chân . vcài tiếng kêu thảng thốt của mấy cô gái bị đẩy dạt , trung mặc xác tất cả . cậu đã bắt kịp . chộp vai mục tiêu . cậu xô mạnh . Người bị tóm giật thót , quay lại . Một anh sinh viên vừa đi vừa nói chuyện điện thoại qua microphone . ‘’ Xin lỗi ‘’’ - Trung lẩm bẩm hụt hẫng . ‘ Bị quáng mắt hay sao ? ‘’ - Sau tích tắc sững sờ , anh sinh viên gắt lên bỏ đi
    Trung đúng im trong vùng tối vắng vẻ , khối cơ trong lồng ngực nện dồn dập như khi tham gia một trận bóng rổ quyết liệt mà không thể tìm được chiến thắng . Trời lạnh . Nhưng mồ hôi chảy dọc bên dưới cánh tay mình quáng mắt thật rồi .... Làm gì có chuyện một bóng ma xuất hiện giữa chốn trông người chỉ để hù dọa , .. Hẳn cú chơi khăm của dây thần kinh mệt mỏi khiến mình bị ảo giác mà thôi . ... Trung gạt tay , lau mồ hôi đọng trên trán . lạnh toát như những hạt băng lệ . lê bước quya vềphía giao lộ thứ hai , Hình ảnh gương mặt lộn ngược với con mắt tổn thương ghê rợn vẫn bám chặt tâm trí trĩu nặng .
    Cậu tự trấn tĩnh , phân tích tình huống vừa xaỷ ra .
    Cả ngày hum nay . từ sáng đến tối cậu không ngừng lao theo những cuộc rượt đuổi . Rượt đuổi một cái bóng lúc ẩn lúc hiện . vừa có thực , vừa hư ảo .
    Vậy nên đây là lúc cậu có thể cho phép mình về nhà , an toàn trong phòng riêng ấm áp . tống gọn những gì đã trông thấy vào chiếc hộp mang tên ảo giác .
    Nhưng nếu làm như thế , đồng nghĩa với cậu phủ nhận sự đe dọa của Nguyên kẻ nguy hiểm. Nói cách khác , đó là sự thoat hiệp kém cỏi của bản thân . chấm dứt cái cuộc chiến đấu mà cậu mới chỉ bắt đầu . Nói cách khác nữa đây chính là cái bẫy đối thủ đặt ra để cậu bỏ cuộc một cách tự nguyện .
    Trung sực hiểu thêm , nãy giờ cậu đã hành động hỗn loạn bởi sơ suất bỏ qua chi tiết quan trọng . Hướng đi của đám rước khi gương mặt Nguyên lộn ngượic bên ngoài mảng kính . Những đôi chân không bước về phía bân phải , cũng chẳng rẽ sang trái . Chúng tiến thẳng theo hướng vuông goc với bức tường , Chắc chắn kẻ đã dọa cũng biến mất khỏi tầmm mắt của cậu cúng theo lối ấy , Khi trà trộn vào đám đông .
    Hướng đi ấy . đi thẳng mãi , dẫn đến tấm gương lớn của gian hàng ban sáng , Cậu vẫn sải bước .
    Hình ảnh phản chiếu chính cậu lúc này - khuôn mặt đượm tinh thần u ám , đôi vai so lên chất chứa quyết tâm lì lợm - không gây nao núng . Bằng trực giác sáng rõ . cậu đã biết , phía sau tấm gương lớn còn con đường khác .
    Bước vòng ra sau tấm kính khổng lồ . đi thêm chừng 30m , Trung bỗng nhận thấy mình đã ở hẳn bên ngoài khu phức hợp ,
    Những hợp âm ồn ào bỗng chốc lắng dịu , như được lọc qua một bức màn dày dặn . Trời đất tối . hệt như khu shopping junction đã hút sạch mọi ánh sáng của mặt đất , bỏ mặc phần còn lại chìm trong bóng tối . Thẳng hoặc khi xoáy tròn . hai cộ đèn chiếu thẳng lên trơid của khu chiếu phim sẽ tình cờ lướt luồng sáng trắng đục của nó vào khối công trình đồ sộ đằng xa . đang thi công . vài đốm sáng lấm tấm chớp tắt cũng ở ngay trên khu công trường đó .
    Theo mùi cỏ nhân ngỗng đậm dần . và theo tiếng cat sỏi lạo rạo . Trung biết khối bê tông tối om kia chính là nơi sắp đến , cậu dừng . cất tiếng gọi ;’’ có ai không ??????? . Cằng tai lắng nghe . Tịnh không một âm thanh nào dù tiếng côn trùng hay hơi gió luồn qua cỏ .
    Khi ta nhìn bóng tối . bóng tối cũng nhìn ta .
    Trên nền đêm đen , hiện ra đốm tròn lấp loáng . Thấu kính của máy ánht . Đốm tròn lơ lửng trong khoảng không .
    - Đừng bày trò nữa . hiện ra đi . ! Khi hét ro . Trung cảm thấy mình can đảm hơn .
    Vệt gió thổi tới , tụa mồ hôi thở rầm rì . mang theo hương thơm loài hoa xa lạ .
    Trung rùng mình ,
    Chếch phiea trước câu , mé phải , đám cỏ chân ngỗng rờn nhẹ . Bóng người trong suốt rõ nét dần . Đầu tiên là đôi chân ngập trong cỏ . Chiếc áo ca-rô với bàn tay đang năm món linh kiện của chiếc máy ảnh Leica . Và cuối cùng gương mặt có vầng chán vàd xương quai hàm sắc nét . Một món tóc rủ xuống trán , che khuất bên mắt bị thương .
    - Cậu bày mưu kéo tớ ra đây , thì tớ đã đến đây ! - Trung hất hàm .
    - Cậu có nhận thấy rằng mình đang đi quá xa > dù giữa họ có một khoảng cách , nhưng giong Nguyên vang lên rõ nét hư ở sát bên cạnh . sao không về nhà , vào phòng chat riêng . bật TV xem giải NBA trên kênh ESPN , và quên tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay . cũng như xoa chùi hết thảy những gì cậu đã thấy đã biết về tôi ,
    Tại sao tớ phải tuân theo gợi ý lố bịch của cậu ? Trung gằn giọng
    - Vì tôi có thể giết cậu
    - Ngớ ngẩn . trung cười khẩy - cậunghĩ tớ cũng yếu ớt như mấy cô gái nạn nhân của cậu sao ? vết thương ở mắt không dạy cho cậu đôi chút giá trị nào sao ?
    Tia sáng hồng nhạt trong ocn mắt còn lại của chàng trai Tử đinh Hương ánh lên . gần như một đốm than đỏ , bất chợt cậu ta đưa ra đề nghị thẳng thừng .
    Chúng ta sẽ có một cuộc đấu tay đôi . một cuộc đấu thật sự . đồng ý chứ .
    Được - Trung gật tay . mọi thứ bắt đầu trở lên dễ hiểu . như tất cả những chàng trai 17 tuổi cậu luôn thích nhữn điều kiện cụ thể . Nhu tất cả tình huống cụ thể giải quyết bằng thể chất càng tốt .
    Nếu thất bại cậu sẽ phải tuân thủ các yêu cầu của tôi ! Nguyên nói tiếp
    - còn nếu thất bại ? Trung nhếch môi cười .
    Giữ ánh nhìn điềm tĩnh . gần như bất động chàng trai Tử Đinh Hương im lặng .
    Trung tiếp lời luôn / khoan khoái với cảm giác như sắp bước vào một trận bóng rổ mà linh cảm chiến thắng vô cùng rõ nét . cậunhấn mạnhtừng từ
    Nếu thất bại thì tớ không yêu cầu cạu làm bất kì điều gì , Người chiến thắng không cần yêu cầu kẻ thù củamình . bởi vì tớ cũng sẽ giết cậu . hay nói đúng hơn tới sẽ làm cho một bóngma như cậu không còn cách quay lại phá hoại cuộc sống của những người đang sống !
    Roạt ..... roạt ............ oạt !!!
    Tối đi học về gõ tiếp nhá
    Như một tia chớp . Nguyên lao vút đi . Phần đế trắng của đôi giày mềm lấm bùn lướt trên đầu ngọn của đám cỏ chân ngỗng .
    Không chậm trễ , Trung co chân đuổi theo . Cảm giác về trọng lực biến mất . luồng gió từ kẻ chạy trước thốc ngược về sau . như nâng bổng cậu lên .
    Trạng thái hưng phấn . men say chiến đấu . chất adrenaline tiềm ẩn tuyệt diệu lan tỏa , thấm qua thành mạnh . Lượng hồng cầu tăng vọt làm máu trong người nóng rực lên .
    Mắt vẫn bám chặt vào hình ảnh chuyển động phía trước , Trung gắng sức thu hẹp khoảng cách với đối thủ . Rõ ràng , Nguyên không tận dụng ưu thế của một bóng ma . Đã nghe tiếng thở rốc lên vẳng về sau , như gió lùa qua các ống hơi của câu đại hồ cầm han gỉ . Khi từng là người . Hẳn Nguyên thuộc về nhóm những kẻ hài lòng với sự phát triển của đầu óc nên quên bẵng siự cần thiết của việc chơi vài môn thể thao . Phát hiện này khiến Trung thêm phấn khích . Cậu vươn tay . Chưa đầy nửa mét để tóm lấy Nguyên . Nhưng , vệt áo ca-ro xám xanh thình lình vọt bổng lên .
    Chuyển động đột ngột tạo thành luồng khí xóay cực mạnh . hắt thẳng vào Trung . lưng và khuỷu tay cậu đập mạnh xuống đất cứng trải đầu đá dăm sắc nhọn . cảm giác nhói buốt tận óc . ngã bật ra , cậu chợt nhận thấy mình đã lọt vào bãi đất hình tam giác . bị vây bủa bởi ba tòa cao ốc đồ sộ . đang thi công . Ban đêm công trường vẫn làm việc . nhưng chỉ ở mặt kia của khối nhà . âm thanh máy khoan cọc nhồi rù rud xoáy sâu vào lòng đất . Một chiếc cần cẩu cũng đang hoạt động . Mấy ngọn đèn nhỏ chớp tắt gắn dọc theo cần cẩu gây ấn tượng rõ nét về cánh tay khổng lồ thọc sâu vào lòng trời đêm . Hai cao ốc còn lại gần hơn , chìm trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy ông thép không gỉ trắng lạnh nhô ra . vô số từ các tấm bê tông tiền chế . Khi chiếc cần cẩu lừ đừ xoay . , một luồng sáng xanh tái từ trên chiếu xuống , rọi thẳng vào Nguyên .
    Cú nhảy đã đưa cậu ta lên mí sàn tầng lửng , không cao lắm , chưa xâu tường cao , chìa ra ngau góc khối nhà . Mặt trăng , như một chiếc đĩa sứ nhợt nhạt , bỗng trôi ra từ những đám mây vẩy cá . Không gian chuyển màu xanh đục . Từ dưới trông lên , bóng ma đứng im chìm đắm trong tâm trạng vô định . với hai cánh tay buông xuôi . vốn đã càng cao . thêm cao vút . Gió thốc tháo khiến chiếc áo sơ mi ca rô bay lồng lộng , in hằn cơ thể gầy mảnh . Mái tóc rủ trước trán cũng bay tung. Để lộ nguyên vẹn gương mặt trắng bệch . từn đường nét nổi bật trên nền bóng tối như một đầu tượng cổ xưa . được đẽo gọt tinh tế . nhưng giờ đây đã mất đi sự hoàn hảo bởi một tên mắt dập vỡ .
    Cảm giác đau điếng đã dịu . Voiứ sức bật lẫn kỹ năng của cầu thủ bóng rổ . không mấy khó khăn . Trung nhảy vọt bám vào cạnh gờ khác của mảng sân bê tông . đu hẳn người lên trên. Chớp mắt , cậu ở chếch sau Nguyên , khoảng mươi bước chân .
    Mặt trăng đã đi ra khỏi hẳn vùng mây . Mọi hình khối trong công trường xây dựng hiện rõ . Cả hai hình bóng đang chuẩn bị lao vào cuộc đấu tay đôi cũng nổi mồn một .
    Từ trên nhìn xuống . trung bỗng thấy hàng trăm lõi mắt hướng lên tua tủa . Nhanh như ý nghĩ vừa lao vụt qua đầu . cậu phóng đến toan xô thật mạnh để đối thủ rơi thẳng xuốg đám lõi sắt của mấy chục cột bê tông đang đúc dang dở . dễ dàng đoán biết ý định đối thủ , Nguyên nhẹ nhàng nhảy giật về phía sau . nếu những mũi đinh dưới đế giày thể thao của Trung không có độ bám tuyệt vời hẳn người tấn công đã theo đà rơi xuống bàn chông sắt khổng lồ .
    Không có thời gian cho sự choáng váng . Trung quay ngoắt lại .Nguyên chưa kịp nhận ra cậu đã xoáy chéo . tung cú đá cao tống thẳng vào lồng ngực . đối thủ . Chân cậu xuyên vào một khối không khí loãng lạnh . Nhưng , lực cú đá đủ mạnh , để khiến cho bóng ma kêu hốc lên . văng vẳng vào một cột dầm . Lưng trượt theo cây cột Nguyên từ từ đổ khụy xuống . kinh nghiệm giao đấu thể thao mách bảo Trung rằng phải tấn công nữa cho đối thủ kiệt quệ . công xông tới . bồi tiếp thêm cú đá . Nguyên lăn người tránh . Cú đá đúng đích. Vào xương vai . Nguyên đổ sụp chống cả hai tay xuống sàn . Không có tiếp rống đau đớn như Trung chờ đợi vì bóng ma vẫn câm nín . chỉ có tiếng lắc rắc của những dẻ xương vỡ rạn . Thêm một cú đá vào bụng móc từ dưới lên .
    Lộn vòng trong không khí . nguyên bay ra ngoài khoảng không . tuy nhiân thay vì rơi theo phương thẳng đứng như lẽ thường cậu ta thình lình vọt lên cao ở khoảng tầng 8 . Bám vào một thanh inox trắng mờ , sau đó chuyển từ thanh này qua thanh khác cậu ta cứ thế lướt nhanh mặt ngoài khối nhà . đã đủ gây ấn tượng ghê rợn cho đối thủ . Nguyên mới buông tay lơ lửng rơi xuống hạ đế giày mềm ngau trên bàn chông sắt tua tủa . bước đi trên đầu những thanh satứ nhọn hoắt như lướt trên các ngọn cỏ mềm rủ . chớp mắt cậu ta đã quay trở lại tầng lửng nơi Trung đang sững sờ nhìn cách thức di chuyển chỉ có ở những kẻ không thuộc thế giới này .
    Aaa ........a.............a....
    Trung hét lớn lên xông thẳng tới khi mũi giàu Nguyên vừa chạm gờ mí bê tông .
    Nhưng bóng ma không nhường nữa . lúc này Nguyên mới tung ra sức mạnh thực sự cú khoát tay của cậu ta rạch đôi không khí tạo lên luồng dao động dữ dội . trung thấy mình như bị xé toang. Nhưng đinh gai bám dưới đế giày thể thao hoàn toàn vô dụng . Cậu ta trượt bắn ra ngoài khoảng trống .
    Dưới ánh trăng , những đầu chông sắt lóe lên , sắc nhọn sẵn sàng xuyên thủng cơ thể đang rơi .
    Một kết thúc kinh hoàng theo đúng giao ước ban đầu của bóng ma
    Một kết thúc không bao giờ mong muốn
    Không ....ông ......ông.......
    Trung gào lớn , Mặt cậu ta lồi hẳn ra ngoài . mà chẳng thể nhìn thấy gì nữa . Cơ thể cậu ta gập đôi hai tay đưa về phía trước cầu cứu một thế lực vô hình nào đó nắm niúu .
    Và cậu ta đã được giữ lại . vào tích tắc cuối cùng ,
    Đợi khi các đầu ngón tay Trung tìm lại được phản xạ bám víu . bấu chắc vào thanh gờ bê tông tiền chế ., Nguyên mới buông hẳn tay ra khỏi áo đối thủ
    * * *
    Chàng trai bóng rổ trườn lên hẳn . gục trán trên nền bê tông đầy cát khô ráp . từ miệng . mũi và cả khóe mắt cậu . những dòng nước ứa ra . không có thương tích nào trầm trọng . nhưng chưa bao giờ cậu đau đến thế . cảm giác đau đớn nhất sẽ không đến từ vấn đề thể chất . . Nó hiện lên trong ý nghĩ nhẹ tênh . thời khắc phát hiện ra mình không hề mẹnh như mình lầm tưởng .
    KHI TA NHÌN BÓNG TỐI , BÓNG TỐI CŨNG NHÌN TA
    Cậu đã quên mất quy luật đơn giản ấy .
    Kẻ đã cứu chính cậu cũng là kẻ thù của cậu.
    Tiếng rù rù của máy khoan khối nhồi bê tông bỗng im bặt . yên tĩnh tuyệt đối .
    Chứng kiến xong trận giao đấu ngắn ngủi mà khốc liệt , Mặt Trăng uể oải trườn lại vào trong những đám mây . trả lại bóng tối xám dịu
    Lúc này Nguyên lại đứng im vị trí cũ cách thân hình đổ gục chỉ mấy bước chân . trong tay cậu ta . chiếc thấu kính máy ảnh lại ánh lên đôi lúc ,
    -Tại sao cậu cứu tớ ? Trung lầm bầm hỏi khi gượng nhỏm dậy được
    - Tôi không cứu cậu . tôi chỉ muốn Minh không hoảng sợ . Những cáu chết xảy ra liên tiếp gần đây đã làm cô ấy rơi vào tâm trạng tồi teej
    Trung ngồi co đầu gối tự hẳn đầu và lưng vào cây cột dầm , Qua cơn hoảng loạn tột cùng đầu óc cậu cân bằng trở lại . chỉ có điều cậu không sao hiểu nổi lời giải thích của nguyên . cậu ta đang nói gì vậy . chăngt phải cậu ta chính là thủ phạm gây ra những cái chết đấy ư . Con mồi sắp tới không phải là Minh hay sao ? tuy nhiên câu hỏi bật ra không phải là điều cậu đang thắc mắc .
    - Những linh kiện máy ảnh cậu đang cầm chúng để làm gì vậy ?
    Nguyên cúi đầu nhìn những món dồ nhỏ bé trong tay mình , nói chậm rãi :
    - Dành cho Minh . Cô ấy hiện có một chiếc Lieca cổ , nhưng cô ấy cần có thêm vài món linh kiện thay thế .
    Mấy món này rất khó tìm và khá hiếm . Tôi tìm mua sẵn để khi cô ấy cần thì có ngay .
    - Cậu quan tâm đến cô bạn ở lớp tôi nhiều đến thế sao ?
    - Phải ! . chàng trai Tử Đinh Hương thừa nhận .
    Trung cười phá lên , tiếng cười khô khốc tựa những viên đá ném vào bóng tối . Nguyên xoay hẳn lại cúi nhìn . Sau chuỗi cười thô bạo chàng trai bóng rổ hỏi thẳng
    - Minh sẽ là người mồi kế tiếp ? Cậu sẽ đem đến cho cô ta cái chết đặc biệt ?
    Khi một cô gái tin rằng mình sẽ được che chở vào yêu thương không gì kinh hoàng hơn là tai họa đến từ kẻ mang đến cho cô ta sự che chở và yêu thương đó đúng chứ.
    - Im đi ! Nguyên thốt lên , quầng hơi nước tỏa ra tựa hồ hơi thở cóng lạnh
    Mệnh lệnh đó không chạm đến Trung . Lúc này cậu chỉ muốn nói ra cáu phát hiện ám ảnh , với tất cả sự căm gét lẫn đắc thắng ném thẳng vào Nguyên .
    - Cậu là hồn ma của một kẻ đã chết từ lâu .
    Một hồn ma . phải tớ nhận ra điều ấy . qua dáng vẻ kỳ cục lẫn trang phục xưa cũ của cậu . phải thừa nhận cậu trà trộn khá giỏi các cô gái có thể nhầm lẫn đấy là vẻ thanh lịch của gã công tử được nuôi dạy tử tế . hay phong cách thời trang thời thượng vớ vẩn nào đó . nhưng tớ thì không .
    Bóng ma tỏa ra mùi hương tử đinh hương khô lạnh kia ngừng thở đế cho những lời nói của sự thật bóc trần tàn bạo xuyên thấm vào chính mình .
    Trung cười khẽ , và nói tiếp , rành mạch hơn .
    Trước khi hiểu ra sự thật tớ rất hoảng sợ . Phải ai không sợ chứ khi người ở quanh mình lần lượt bị sát hại . Đáng sợ hơn khi thấy chẳng có lý do gì đủ hợp lý để giải thích cho những cái chết ấy . chứng kiến các hỗn loạn do mình tạo nên . Cậu tưởng đã bày ra trò chơi hoàn hảo . không ai lần được đầu mối để nghi ngờ cậu , hả ? hả nhưng rốt cuộc tớ đã tìm ra thủ phạm
    Hơn thế nữa tới còn biết đích xác . THỦ PHẠM LÀ GÌ .
    Vì sao cậu nghi ngờ tôi .
    Nếu cậu không can thiệp lúc tớ tìm gặp Minh tại nhà vệ sinh cũ của trường . thì tớ vẫn tin thủ phạm là cô ấy . Khi hành động bởi cảm xúc thôi thúc . ngay cả một kẻ khôn ngoan nhất cũng để lộ bản thân mình . không phải sao ?
    Ngưng lại vài giấy để lời nói tỏa hết hiệu lực . Trung tiếp tục đưa ra những phán đoán mà cậu tin rằng chính xác . là một bóng ma . cậu ta đang tìm lại sinh lực bằng cách giết người chiếm lấy sinh lực của họ .
    Đầu tiên là các cô gái yêu ớt . Khi cậu mạnh hơn con mồi sẽ là kẻ khác như tớ . hẳn vậy chỉ có điều tớ không thể lý giải - Nếu muốn giết Minh , vì sao cậu tốn nhiều thời gian và công sức đến thế , Cô ta còn yếu hơn những kẻ cậu từng ra tay ...
    Đốm sáng tựa mẩu than ngún cháy lóe lên tích tắc trong con tim lành lặn , Nhưng rồi nó tắt ngấm . để gương mặt Nguyên lại chìm vào vùng tối :
    Cậu đoán khá đúng một số việc , nhưng không phải tất cả , Đúng là hồi mùa Hè . để trừng trị thói vô cảm cuỉa cậu khiến Minh tổn thương . tôi đã muốn cậu và cô bạn gái của cậu chở trên mô tô gặp tai nạn
    Tuy nhiên cú va đập quá mạnh khiến bạn gái cậu chết . tôi rất tiếc . với Việt Hoàn thì là chuyện khác .
    Cố ta không thuộc về thế giới của người thường như các cậu . Nói đúng hơn là cô ta gần giống như tôi . cô ta biết tôi . và tôi cũng biết lý do vì sao công ta ở cõi sống này .
    Điều tôi thực hiện với cô ta là cần thiết . còn về Minh về âm mưu của tôi với cô ấy . thì phán đoán của cậu hoàn toàn sai .
    - Sai ? ở điểm nào
    - tôi không ăn lùng cô ấy . tôi cần một người khác . Người cô ấy có liên quan
    - Ai ???????
    Nguyên nói chậm rãi . sau quãng im lặngnặng nề :’
    - Ba của Minh . ông ta thiết kế và chỉ đạo xây dựng công trình nới ta đang đứng .
    - Cậu nói rõ hơn được không ? - Trung thốt lên vô cùng sửng sốt .
    - Không ! cậu chỉ biết đến đây là đủ . Biết càng nhiều cậu càng nguy hiểm . Tôi chỉ có thể cảnh báo cậu rằng khi cậu còn giữ mình ngoài cuộc tât cả việc này cậu còn an toàn .
    - Thông qua Minh cậu có thể tiép xúc vàtìm một thứ quan trọng mà ba cô ấy sở hữu phải không ? Trung vẫn theo đuổi bí mật vừa hé lộ
    - Phải ! Nguyên đáp . nhát ngừng .
    Biết rằng rất moi thêm thông tin . Trung quyết định tung đòn cân não
    - Nhưng cậu đã không xem Minh là phương tiện nữa . vì có một thứ hieenj ra vượt ngoài dự định và kiểm soát của chính cậu . cậu đã dành tình cảm cho cô ấy .
    Nguyên im lặng , dõi mắt vào một điểm vô định nào đấy trong bóng tối thẳm sâu .
    Trung đứng phắt dậy . cậu bước đến mặt đối mặt với bóng ma lặng thinh .
    Nhìn gần hơn con mắt lành lặn của Nguyên rất trong . một không gian khác trong con mắt sâu thẳm và xa vời . Không gian đó chao đảo khi câu hỏi của Trung chạm vào :
    - Cậu nghĩ gì nếu tớ nói cho Minh biết cậu là ai ?>\
    Gương mặt phẳng lặng từ đầu đến giờ bất giác in hằn trạng thái đau đớn . đôi mắt nhắm nghiền . xương hàm căng lên . trong sự giằng co khủng khiếp .
    Cậu sẽ không nói ra phải không . trong câu hỏi thì thầm của Nguyên , phảng phất sự van xin . - Cậu sẽ không làm cô ấy đau dơn dù với bất kỳ sự thật nào ......
    - Nếu tới vẫn nói ?
    - Nếu cậu nghĩ rằng Minh cần biết thì hãy để cho tôi nói với cô ấy sự thật .
    - Sự thật theo cách của cậu ?
    Bóng ma nhìn thẳng vào mắt chàng trai bóng rổ.
    - Phải chính tôi sẽ nói với cô ấy . còn cậu . Minh sẽ không nghe bất kì lời nào từ cậu đâu . Cô ấy yếu ớt . Nhưng cô ấy không tha thứu cho kẻ làm mình tổn thương . Đó cũng là thứ sức mạnh bất khả xâm phạm của cô ấy !
    Giờ thì đến lượt Trung câm nín . cậu biết đối thủ của mình nói đúng . Câu ta hiểu Minh đến tận cùng .
    Điều gì làm nên sự thấu hiểu kì lạ ấy .
    Câu trả lời thầm lặng vang lên làm Trung bàng hoàng.
    Chàng trai Tử Đinh Hương khẽ xoay người phá tan sự im lặng :
    - Câu chuyện giữa chúng ta chấm dứt ở đây . cậu đã biết đủ những gì cần biết . Hãy nhớ rõ những gì tôi nói ! Vậy thôi . giờ nửa đêm rồi cậu nên về nhà
    Không bay xuống đất theo các cách bóng ma thường làm Nguyên đi về phía cầu thang . dáng đi của một tinh thần tự tin bình thản . trước mọi sự trong cuộc sống này . Nhưng trên đôi vai hơi rũ xuống kia . lờ mờ hiện lên nỗi mệt mỏi vô cùng cô độc . Khi cậu ta bước xuống bậc thang đầu tiên . Trung bỗng gọi giật lại
    - Câu hỏi cuối cùng : cậu là ai ?
    Chàng trai Tử Đinh Hương chậm rãi ngoảnh đầu lại . Gươngmặt của những đường nét như được vẽ bằng loại mực bất hoại nổi lên trong bóng tối . với nụ cười đẹp nhất . của nỗi đau khôn cùng :
    - Tôi là một người đã chết , Hơn 50 năm trước . Khi tôi 17 tuổi .
    KÌ 10:ĐỘT NHẬP
    Tiếng cười đùa huyên náo của nhóm học sinh mặc đồng phục im bặt. Trong khoang thang máy sắp đầy chật, càng có vẻ đầy chật hơn bởi các bức vách bằng thép phản chiểu, mọi cặp mắt hướng về nút chớp đỏ lớp trưởng vừa bấm .
    Hôm nay trường của họ phối hợp với một cơ quan giáo dục quốc tế tổ chức hội thảo và triển lãm lớn về du học . Lễ khai mạc ngắn gọn , mọi người đi xem hình ảnh trưng bày , nhận brochure và đĩa hình về các trường có ngành học mà mình quan tam . Phần thời gian còn lại của buổi sáng tự do , những thành viên lớp 12A2 rủ nhau đi xem bộ phim 3D đang rất hót, tận dụng các suất chiếu ưu đãi và trưa giá vé chỉ còn một nửa . Cụm rạp ở tầng trên cùng khu trung tâm thương mại vừa khai trương , quảng bá rầm rộ hướng đến khách hàng teen, cách trường chỉ một chặng xe buýt. Hầu hết các bạn ra trạm đón xe để không phải đội mũ bảo hiểm . Nhưng cũng có vài người tự đi xe máy , hoặc đi chung với cạ cứng nào đấy ở lớp bên cạnh.
    Một tiếng ting …ing ..êm ái . Cửa lại mở . Trung . Cậu đến đây bằng xe máy . Có lẽ do chạy bộ từ tầng hầm gửi xe, cái áo khoác thể thao hơi xộc xệch. Vầng trán cậu tái đi , hơi thở gấp gáp . Vóc dáng cao lớn cùng vẻ mặt căng thẳng của người mới đến khiến các bạn tự động dồn lại , nhường khoảng trống cuối cùng . Trung xoay đầu về sau , lướt mắt nhanh . Có Tina, nhưng cô ta đi một mình .
    “Cất cánh nào !” – Lớp trưởng pha trò , đưa tay bấm nút . Không có cảm giác của sự chuyển đông. Một bạn nào đó sực nhớ , pha trò không hề đúng lúc : “ Này, các cậu nghĩ sao nếu Việt Hoàn đang ở đây , lặng lẽ đi cùng chúng ta ? Nếu cô ta muốn bày trò phá rối thì sao ?” Mọi người co rúm . Không khí trong khoang kim loại đóng kín trở lên sánh đặc . Trung nắm chặt cái quai túi , cơ xương hàm căng lên . Trong ánh cửa phản chiếu , mắt Tina đang nhìn cậu trừng trừng .Tất nhiên , câu nói cậu vừa nghe chỉ là đùa giỡn tình cờ, không hề có chút ám chỉ sâu xa . Nhưng , nỗi sợ hãi bám chặt vào từng phân tử không khí mà những người trong thang máy đang hít thở là có thật.
    Cửa mổ đột ngột . Bảng số Tầng 26 hiện ra trên bức tường phía trước . Thang máy nhanh và êm đến mức mọi người bên trong đã nhầm tưởng nó đứng im.
    Còn 30 phút nữa mới đến suất chiếu .
    Trong sảnh chờ, đầy ắp màu trắng và xanh của đồng phục quen thuộc . Không riêng lớp 12A2 , người lớp khác cũng kéo ra đây . Thoáng chốc , những bộ đồng phục buồn tẻ đã hoàn toàn thay đổi . Bỏ áo ra ngoài quần , mở một nút áo cổ hoặc làm cho mái tóc thẳng nếp trở lên rối bung trước trán , các chàng trai dễ dàng được dáng vẻ thoải mái bất cần . Nhóm mấy cô bạn nổi nhất kéo sao jupe đồng phục, để lộ những đôi chân thon dài vừa xỏ thêm tất màu sặc sỡ. Một chút phấn trắng , son đỏ cùng chiếc nơ đăng – ten to tướng cầu kỳ dài trên tóc , hoàn tất các gương mặt xĩnh ắn . Mấy cô nàng búp vê Gothic chớp mắt mỉm cười với cậu bạn bóng rổ . Trung phớt lờ , mặt vẫn cau có lạnh lẽo .Thật kỳ quặc, sự chú ý vuốn ve lòng kiêu hãnh thì giờ đây không gợi lên trong cậu chút xao động mảy may .
    Trong khi thủ quỹ và lớp trưởng đến quầy hỏi về chính sách giảm giá nếu mua vé tập thể , Trung lùi vào góc sảnh chờ , nơi có chiếc ghế nệm tạo hình một cái bánh donit rưới mật vàng ruộm. Khoảng trống giữa chiếc bánh là cột đèn tròn , tỏa sáng rực rỡ, dán kín poster những bộ phim sắp chiếu . Mặt trong chân cột , vừa đủ hai người ngồi khuất . Vẻ như Tina cũng chọn chỗ này nên đang bước về phía cậu. Cùng ngồi xuống sau cây cột , Tina bắt chuyện luôn , bằng giọng nói không thể đoán sẽ dẫn câu chuyện đến đâu:
    -Cậu đã biết một việc gì , phải không ? – Đôi mắt thông minh nheo lại .
    -Biết? Tớ không hiểu điều cậu đang ám chỉ ! – Trung nói nhát gừng .
    -Tớ và cậu đã phải trả lời nhà điều tra về tai nạn của Việt Hoàn . Đùng nói cậu không quan tâm gì . Các sự kiện bất thường . Hai cái chết diến ra gần đây . Nguy hiểm lảng vảng trong ngôi trường chúng ta đang học ….
    -Nhiều bạn khác cũng chú ý các vụ đó , không riêng tớ ! – Trung cắt ngang .
    -Nhưng , chỉ mình cậu đã lần ra manh mối cần thiết!
    -Cậu nói chuyện với tớ, như thế tớ là người đáng tín ?
    -Có thể ai đó cho rằng cậu vô là anh chàng vô tâm , ích kỷ, chạy theo thú vui riêng mình … - Ti na chậm rãi lựa chọn từng từ, thái độ hoàn toàn nghiêm túc – Riêng tớ lờ mờ đoán ra , cậu còn một điều gì khác .
    Trung nhếch môi cười :
    -Này Tina, cậu cũng tin rằng , có kẻ đội lốt đang lảng vảng ? Có những nguy hiểm mà bất kể ai trong chúng ta sắp sửa lãnh nhận ?
    Gương mặt Tina bỗng sắt lại , cứng rắn đáng sợ . Cậu bạn bóng rổ nói tiếp :
    -Nếu cậu muốn tớ nói chuyện thành thật , trước hết hãy thành thật với tớ những điều cậu nghĩ! Tình huống lớp ta đang mắc vào giống hệt phim Final destination. Từng người lần tượt bị tai nạn. Bí mật của sự khủng khiếp là ở chỗ quá khó để biết sẽ đến lượt ai . Và kẻ cảnh giác nhất cũng không đoán được tai họa kiểu gì sẽ đến!
    -Ừ!
    -Cậu rất sợ , đúng không? – Trung cười khan , với chút giễu cợt.
    -Đúng .Nhưng sợ hãi thì được gì ? Vậy nên tớ muốn chúng ta cùng hành động , tháo gỡ các nút thắt bí hiểm ,để mọi thứ trở lại bình thường như trước .
    -Vì sao tớ có thể tin cậu?
    -Vì cậu và tớ đều biết, nguy hiểm đang ở gần ai nhất. Dù có những lý do khác nhau , yêu ghét khác nhau , thì chắc chắn có một điểm chung , là cậu và tớ đều muốn biết, sự thật là gì !
    Trung cau mày . Thói quen phán đoán đối thủ cũng như phản ứng nhanh nhạy của người chơi thể thao khiến cậu ra bật ra một đề nghị:
    -Hãy viết ra tên của người mà chúng ta tin rằng đang ở tâm điểm nguy hiểm . Nếu trùng nhau, cậu và tớ sẽ hợp tác, chia sẻ thông tin , và cùng hành động!
    Họ viết nhanh vào lòng bàn tay mình . Khi quay lại , hai bàn tay xòe ra , cùng lúc . MINH. Trong cái bắt tay chóng vánh , cả hai cảm nhận rõ tay người kia lạnh cóng .
    Bằng một giọng khe khẽ vừa đủ nghe , thỉnh thoảng im bặt nếu ai đó lướt ngang qua , Tina nói nhanh về một số dấu hiệu bất thường vây quanh Minh : Trạng thái lơ đãng xuất hiện hồi mùa Hè. Mẻ bánh pate chaud liên quan đến các ảo giác kì dị. Vụ mất tích ghê rợn của con chó Rosy…. Chăm chú lắng nghe , Trung nhận ra mọi thứ đơn giản hơn nhiều . Cậu đưa ra một yêu cầu cho Tina, cũng là một giải thích ngắn gọn nhất:
    -Từ lúc này trở đi , cậu nên để mắt đến Minh nhiều hơn , nhất là khi anh bạn 12A1 lảng vảng gần bên cô ấy !
    -Nguyên ? – Tina thốt lên – Ý cậu là ….
    Những ý nghĩ vụt qua , loang loáng trong đôi mắt choáng váng . Cô bạn đã hiểu ra điểm mấu chốt . Các mắt xích rời rạc bắt đầu vào đúng chỗ .
    Không cần phải nói gì thêm, Trung chỉ lẳng lặng gật đầu .
    Chuông báo rạp vang lên .
    Tina rảo bước, quay lại nhập nhóm mấy cô bạn búp bê vẫn đang ríu rít tạo dáng chụp hình bằng điện thoại . Nhận vẽ từ lớp trưởng , Trung ghé qua quầy thức ăn , mua lon Coke và hộp bắp rang . Bắp rang nhạt nhẽo như rơm. Trung lơ đễnh nhìn mấy đôi chân bước ra từ thang máy . Đột nhiên , mắt cậu như bị thôi miên . Một đôi giày đế mềm và một đôi sandals buộc dây giản dị. Một chàng trai và một cô gái . Họ đi cùng nhau .
    Nhanh như chớp, Trung lỉnh sang hành lang hẹp tối om , sát bên quầy bán thức ăn , trước khi Nguyên và Minh nhận ra nhân vật cuối xếp hàng .
    Họ đến muộn, vì đi cùng nhau . Dù họ không nắm tay , cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật vào như những kẻ yêu nhau bày tỏ , thì nơi cặp đôi ấy , vẫn toát lên một niềm tin cậy câm lặng, một sự gắn bó mà ý định chia rẽ đều bị bẻ gãy từ cái nhìn đầu tiền .
    Vậy là Nguyên đã làm đúng như những gì cậu ta nói : Cho Minh biết sự thật về bản thân mình . Nhưng , khó tin và đáng sợ hơn hết, Minh chấp nhận sự thật ấy .
    Ý nghĩ sau cùng khiến chàng trai bóng rổ choáng váng .
    Nguyên bước vào quầy mua vé, hơi lóng ngóng . Rõ ràng , cậu ta chưa từng đặt chân đến những không gian giải trí công cộng hiện đại kiểu này . Cậu ta cũng không hiểu “ đặt vé trước qua mạng” là gì , nhân biên bán vé kiểm tra . Nhưng mấy chi tiết ấy không làm Trung bận tâm nữa . Từ trong bóng tối , cậu chỉ cố gắng quan sát Minh . Nhiệt độ trong sảnh khoảng 18 độ C nên cô ấy hơi co ro . Mái tóc đuôi ngựa đen mịn buông xuống hai vai . Lọt vào vùng sáng bắt ra từ cột đèn phủ kín poster, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn hư ảo bởi các vệt sáng lọc qua lớp nhựa, và sợi dây Minh vẫn đeo cổ . Có một tích tắc , chiếc nhẫn kim loại lóe sáng , như tia mắt lạnh lẽo xoáy vào vào bóng tối .
    Càng quan sát, Trung càng sợ . Trong bộ váy đồng phục và cái cặp đeo chéo qua vai, Minh đã rất khác khời là bạn gái của cậu. Dáng vẻ bình thản và kín đáo kia như nói rằng , những che chở bình thường không còn vần thiết với cô ấy nữa .
    Gần hết khán giả đã vào đến cửa phòng chiếu và nhận kính xem phim . Không ai chú ý đến hai người cuối cùng . Chàng trai Tử Đinh Hương và Minh lặng lẽ qua sảnh vắng .
    Có một lúc , cả hai chợt dừng lại . Nguyên xoay nhẹ về phía Minh . Một nụ hôn - Trung đoán . Tuy nhiên , bóng ma chỉ cởi cái hoodie đang mặc , khoác nhẹ cho Minh . Cô gái nhỏ bỗng đưa tay vuốt lên phía con mắt bị thương của người đi . Chàng trai Tử Đinh Hương cúi xuống , chạm nhẹ trán mình vào trán bạn gái , cười khẽ . Cử chỉ gần gũi nhẹ nhõm , giữa những người đã thiết lập mối quan hệ đặc biệt . Trung còn nhận ra con mắt bị thương trầm trọng hôm trước của Nguyên đã lành lặn hoàn toàn . Nhưng đáng kể hơn hết , từ đôi mắt , cũng như từ mắt Minh , tỏa ra những nguồn sáng khác lạ . Một thứ ánh sáng được thắp lên từ bên trong , trìu mến , và rất đỗi dịu dàng.
    Gạt qua cảm giác bàng hoàng pha lẫn nối tức giận vô cớ, Trung gọi số Tina. May mắn là điện thoại của cô bạn chưa khóa . Tina hấp tấp len ra lối đi , nép sát bức tường cách âm . Bằng giọng thì tào , cô cho biết đã thấy Minh và người cùng đi bước vào dãy ghế phía trước . Cô hứa sẽ không rời mắt khỏi họ . Rồi cô nói nhanh , trước khi Trung tắt máy :
    -Cậu có thể làm được việc này không ? Khá nguy hiểm và phải ngay bây giờ !
    -Nói đi !
    -Cậu đến nhà Minh , vào phòng kho , lục tìm một phong bì màu vàng , tớ tin rằng , có một vài bí mật mà chúng ta có thể giải mã được , ở trong cái phong bì ấy .
    -Nói rõ hơn một chút , Tina !
    -Gần đây , Minh có đeo sợi dây gắn một chiếc nhẫn . Hình như tớ đã nhìn thấy tung tích của chiếc nhẫn ấy trong cái phong bì màu vàng . Nhưng lúc đó tớ chưa xâu chuỗi được sự kiện nên tớ đã bỏ qua các thông tin trong cái phong bì đó . Tớ tin rằng , chếc nhẫn ấy có liên quan đến người mới bên 12A1. Và có liên quan đến các sự cố kì lạ thời gian vừa qua . Sau đó vài lần tớ đến nhà Minh , nhưng tớ không thể vào kho một lần nữa . Vì Minh nói , ba Minh dặn, không ai được phép vào kho .
    -Hiểu rồi .Cậu xem phim tiếp đi!
    -Cậu chấp nhận đột nhập? – Tina run nhẹ .
    -Không còn cách nào khác . Phải liều lĩnh theo kiểu phạm tội thôi . Tớ sẽ không làm bất cứ thứ gì suy chuyển , cũng như hành động sơ suất . Cho tớ địa chỉ chính xác nhà Minh đi !
    Tina đọc số nhà Minh , rồi nói thêm :
    -Cửa kho nằm trên hành lang , nối giữa bếp và phòng khách . Nếu không có gì thay đổi , chiếc phong bì phải nằm trong cái tủ gỗ trong góc kho, ngăn cuối cùng . Cậu nên vào từ cửa nhà bếp . Chìa khóa cất dưới chậu cây lá trắc bá , bên phải . Cẩn thận , đừng chạm vào bất cứ một cành lá hay bụi cỏ nào quanh ngôi nhà thì hơn !

    Mặt trời to lớn bất động trên nền trời không một gợn mây . Ánh sáng chiếu thẳng từ trên xuống , khiến hồ hơi và tất cả các ô kính quanh ngôi nhà lớn như được tráng thúy . Những đường thẳng như kẻ của kiến trúc , bóng đổ tựa các khối hình học của những bụi cây trên bãi cỏ gây ấn tượng về sự rành mạch, không có gì lẩn khuất . Tất cả đắm mình trong sự yên tĩnh . Tuy nhiên , thì được che đậy bởi vẻ sáng rõ này , các bí mật càng trở lên nguy hiểm , Trung lờ mờ nghĩ .
    Đúng như chỉ dẫn của Tina, chỉ cần nhấc lên chậu cây nhỏ , chìa khóa hiện ra .Cánh cửa mỏ không một tiếng động cà sập lại ngay khi người đột nhập vừa lách qua .
    Trái ngược với không gian tràn ngập ánh sáng ngoài kia , khu vực bếp rất rối . Lần mò một lúc , Trung mới tìm thấy công tắc điện . Nhưng cậu đổi ý, chỉ kéo nhẹ dây màn mấy ổ cửa sổ cho chút ánh sáng chảy vào .
    Đường viền của những món đồ vật lờ mờ hiện lên . Một cốc sữa còn non nửa, ngà màu trắng xanh trên khung cửa . Vắt trên lưng ghế , áo khoác len mỏng hồi năm ngoái . Minh hay mặc giờ đỡ cũ . Trên bàn ăn , quyển sách bài tập Lượng giác lật mở , bên cạnh mấy mảnh giấy nháp đầy chữ . Xa hơn một chút , là chiếc máy ảnh Leica cũ , bên cạnh món linh kiện mà cậu từng nhìn thấy , trong tay bóng ma Tử Đinh Hương. Vậy là cậu ta đã vào đến đây, nhiều hơn một lần . Giờ Trung đã hiểu , Nguyên biến mất đâu vào buổi chiều mưa, khi cậu đấm mạnh vào mắt trên bãi cỏ bên ngoài hàng rào trắng.
    Trung xem tiếp tờ giấy nháp . Không chỉ có chữ Minh , mà còn nét chữ lạ, chân phương . Của Nguyên, cậu đoán ra ngay . Họ đã ở bên nhau , cùng làm bài , cùng sử dụng chiếc máy ảnh .
    Không khỏi tò mò , chàng trai bóng rổ cầm lên chiếc máy ảnh , nhìn thử qua ống ngắm , nín thở . Xâm phạm không gian sống của người khác là một hành động sai trái .Nhưng nếu bỏ cuộc giữa chừng , thì khác nào một cậu chàng hèn nhát, nói được mà không làm được . Cảm giác phấn khích ban đầu vơi dần, nhường chỗ cho nỗi lo lắng run rẩy . Bất giác , Trung chộp cốc sữa trên cửa sổ uống cạn. Cậu bỗng muốn nôn khủng khiếp . Chỉ là trạng thái bồn chồn giống như trước trận bóng quan trọng thôi , cậu tự trấn an .
    Dành vài phút , Trung nhìn qua phòng khách rộng . Các tiện nghi quen thuộc vẫn diện diện trong không gian sinh hoạt gia đình , chỉ khác một chút là chúng rất mới , và rất đắt tiền . Phòng làm việc của chủ nhà nằm trên lầu . Dù Tina dặn lục tùng trong phòng kho, trí tò mò vẫn thôi thúc Trung rón rén đặt chân lên cầu thang .
    Phòng làm việc của ba Minh là cánh cửa thứ hai . Cậu bật công tắc . Ánh sáng trắng chiếu xuống từ dãy đèn trần . Một văn phòng tại gia thực thụ với sàn và tường lót kín loại ván gỗ nâu nhạt. Trung dừng khựng trước cái bàn sát góc. Mô hình chi tiết ba khối cao ốc , chất liệu thép và thủy tinh cao cấp , với các công trình phụ cũng vô cùng tình xảo . Bên cạnh chiếc đồng hồ quả lắc Remington, một số bản vẽ thiết kế đóng khung treo dọc mảng tường phía trên ghế da đồ sộ. Cả mô hình và bản vẽ đều thể hiện công trình đang xây dựng, nơi mà đã nôi kéo Trung đến .Một dự án quan trọng của ba Minh . Cách đó vài bước chân , tủ sách lớn chia ô , chất đầy những quyển sách kĩ thuật. Tuy nhiên , mọi chú y của người đột nhập dồn hết vào dãy hộc kéo lớn bên dưới .
    Rất nhiều hồ sơ lưu trữ trong các file. Hàng trăm bản vẽ chi chít thông số kỹ thuật . Hợp đồng xây dựng . Hóa đơn và những bản sao … Trung rút ra từng tệp hồ sơ , xem lướt rồi lại xếp vào vị trí cũ . Mạch máu trong võng mạc căng lên như những sợi mắt lưới. Giống như một thợ săn lần đầu tiên đi vào cách rừng xa lạ và rậm rạp ., Trung nín thở , nhất định không bỏ quãng , bám theo chỉ dẫn của trực giác , cho đến khi tóm được con mồi mà cậu tin cho rằng phải tồn tại . Những đầu ngón tay bắt đầu tê dại . Các vệt chữ đen bắt đầu nhảy múa. Xưa nay , chưa bao giờ cậu đọc nhiều thứ một cách gấp rút như thế.
    Đúng khi cậu toan rút tay ra , đập vào mắt bức ảnh dán trên một bìa hồ sơ cứng. Hình ảnh mặt ngoài ngôi nhà nơi cậu đang hiện diện. Cậu đọc chậm hơn , Hợp đồng mua bán với chủ đất. Hợp đồng với văn phòng kiến trúc . Một vài ghi chú về điểm cần khắc phục của mặt đất nền. Văn bản thỏa thuận việc gia cố khoảng đất sát bờ sông , chống sạt lở . Trung đọc kỹ, nắm bắt hết các chi tiết quan trọng . Đất này trước kia là một điền sản , gồm khu vườn 2 hecta bao quanh ngôi biệt thự lớn ., được xem là nơi nghỉ dưỡng bên sông của một vị bác sĩ người Pháp. Hơn 50 năm trôi qua , do ảnh hưởng của triều cường cũng như việc thay đổi dòng chảy , mảnh đất ngập và sạt lở nhiều . Ngôi biệt thự cũ và dãy công trình phụ cận dần dần bị bỏ hoang , hư hoại , rồi bị dỡ bỏ. Cho đến khi toàn bộ mảnh đất vườn được đặt trong quy hoạch đô thị mới.
    Trung nhíu mày thở dài . Không chi tiết nào có thể mách bảo hay liên kết đến nguồn gốc của một bóng ma . Trang cuối cùng của hồ sơ, có gì đó hơi cộm lên bất thường . Cậu nhận ra nó được dán thẳng vào bìa file . Lách nhẹ nhàng móng tay , cậu khéo léo tách lớp keo dán mi.Một tập giấy cũ rơi ra .
    Những trang giấy được xé từ một quyển sách chỉ lớn hơn bàn tay chút ít . Chất giấy mịn nhưng rất cũ , viền mép của chúng đều ố nâu và hơi giòn . Tất cả nội dung trong các trang giấy rời rạc đều bằng tiếng Pháp. Đây là kiểu từ điển có minh họa. Phần chữ được chia làm hai cột. Một số cụm từ được in nghiêng hoặc tô đậm. Phía trên các cột chữ ấy là vài bức vẽ nhỏ , thể hiện chi tiết một số loại thảo mộc , vài món linh kiện máy móc thô sơ,có cả một thứ giống như các vòng khuyên thanh mảnh tinh sảo, xếp chồng lên nhau, có thể là món linh khí để dùng cho nghi lễ trang nghiêm nào đó … Từng trang giấy có số thứ tự không liền lạc nên chỉ có thể nghĩ rằng, tất cả thông tin chúng lưu giữ đều là những dấu chỉ quan trọng , và chúng sẽ lý giải cho cùng một sự kiện quan trọng nào đó .
    Tiếng bing…. Boong …. Oong âm âm vang lên . Trung giật thót. Chuông báo 1 giờ trưa từ đồng hồ trên tường . Gấp mấy mảnh giấy , Trung nhét vội vào túi trong của áo khoác, đóng sập ngăn kéo . Khi cậu tắt đèn , mọi thứ như không có gì suy chuyển .
    Ở bậc trên cùng cầu thang . Trung nghiêng tai nghe ngóng . Vẫn im phắc. Từ giữa cầu thang nhìn xuống hành lang , lúc này , cậu nhận ra cánh cửa hẹp sơn tiệp màu bức tường . Phòng kho Tina dặn cậu vào tìm chiếc phong bì vàng.
    Trung mở cửa, dùng màn hình điện thoại làm đèn chiếu sáng .
    Cậu đang đứng giữa buồng kho .
    Cậu nhìn quanh . Cái tủ gỗ mà Tina nói đến không thấy đâu cả .
    Bên trái , xếp chồng lên nhau , là những đồ đạc không còn dùng đến , đồ chơi cũ , khung ảnh đầy bụi , mấy xô nhựa đựng dụng cụ làm vườn của Minh và đồ sửa xe của ba cô . Có hai thùng các tông lớn nằm dọc bức tường bên phải . Cậu gõ thử vào vỏ thùng đầu tiên . Âm thanh cho thấy đồ đạc bị nhồi chật . Nhưng khi cậu đã ngừng tay , vẫn từ bên trong , đột nhiên , vọng ra vài tiếng lục bục .
    Tim Trung đập chậm một nhịp .
    Không, tai cậu không nghe nhầm . Âm thanh kì dị có thật , giờ đây nghe rõ thành tiếng gõ nhẹ vào một vỏ hộp rồi cào cấu như thể cầu cứu. Trung muốn bỏ chạy . Âm thanh ấy vang lên tách bạch hơn , khẩn thiết hơn . Trung đưa tay kéo mạnh lớp keo dán của chiếc thùng . Âm thanh rách toạc khô khốc trong bóng tối . Cậu lật nắp , soi điện thoại , căng mắt nhìn vào bên trong . Ngoài đống đồ vật linh tinh , còn có một chiếc hộp vuông , kích cỡ bằng đúng quyền tử điền nhỏ. Cậu chộp lấy nó .
    Điện thoại đổ chuông .
    Vừa nghe điện thoại, cậu vừa lần bước ra phía buồng kho . Tina nhắc phim đã chiếu xong , Minh sẽ về nhà trong nửa giờ tới.
    -Tớ không thìm thấy cái phong bì vàng ! – Trung cho biết - Cũng không thấy cái tủ gỗ đâu cả .
    -Sẽ tìm lần sau . Đừng bận tâm nữa. Rút đi ! – Giọng Tina quyết đón .
    -Tớ đang ra khỏi đây ! – Trung đáp khẽ .
    Đúng lúc ấy , luồng sáng mạnh ập vào lưng kẻ đột nhập . Một cánh cửa khác bật bở , tử mảnh sân bên hông nha. Trung lách ngay vào khoảng hẹp giữa hai thùng các tông , trước khi cái bóng cao lớn của người đàn ông choán hết khung cửa . Hộp gỗ suýt tuột khỏi tay . Trung run bắn . Nhưng người chủ đột ngột về nhà chỉ vào kho lấy thùng đựng dụng cụ để bên cạnh cưa r. Có lẽ ông ta đã nhìn thấy đoạn hàng rào gỗ đổ nghiêng , nơi ban nãy Trung đã nhảy qua để vào khuôn viên , sau khi giấu chiếc xe máy trong bụi cây sát bờ sông .
    Ngồi trong bóng tối thêm 5 phút , cậu đánh liều ra hành lang , đào thoát vẫn bằng cửa bếp sau nhà .
    Tiếng TV bỗng vang lớn. Ba Minh đã vào phòng khách.
    Hối hả nhét lại chìa khóa dưới chậu trắc bá , Trung co giò chạy thục mạng về đoạn hàng rào gỗ trắng vừa dừng lại . Ném chiếc hộp qua trước , cậu vắt người đu qua
    Không có gì nguy hiểm nữa, Trung thở phào .
    Trong ngôi nhà lớn , gọng đọc tin tức trên TV vẫn phát ra đều đều . Người đàn ông cao lớn đứng bên cửa sổ, Qua khe hẹp giữa bức rèm vải , ông ta chăm chú quan sát cậu học sinh đã ở phía bên kia hàng rào , lúc này chỉ còn chỏm tóc loáng thoáng giữa những tán cây tử đinh hương Trong tay ông là chiếc phong bì khổ lớn , màu vàng .
    Trung ngồi nghỉ trên nhánh rễ cây cổ thụ nổi gồ trên mặt đất. Bụng cậu đau quặn. Bàn tay vẫn tê dại nắm chặt chiếc hộp gỗ . Vài phút trước, khi nhặt lên lại chiếc hộp ở chân hàng rào , cậu ngỡ như có một thứ gì đó bên trong đang chuyển động hỗn loạn. Giờ thì đã yên hơn . Chỉ còn tiếng loạt soạt khẽ vẳng ra .
    Lọc qua tán lá dày rậm , ánh nắng buổi trưa biến thành màu xanh vert.
    Điều gì khiến mình mệt đến vậy? Sự mạo hiểm vừa trải qua , hay cốc sữa lẽ ra không lên uống ? – Trung tự hỏi . Những hạt mồ hôi lạnh ứa ra trên trán cậu .
    Nhưng nỗi tò mò lấn át tất cả cảm giác đau đớn . Cẩn trọng đặt chiếc hộp trên khoảng đất phẳng , rút cái chốt như một cây tăm bằng đồng uốn cong , Trung mở lắp.
    Bị ánh sáng chiếu vào đột ngột, những vật đang chuyển động dừng khựng . Nhưng chúng vẫn bám chặt vào lớp gỗ phía trong lòng hộp và nắp hộp.
    Hơi thở đông cứng trong phổi Trung , khi cậu nhận ra chúng là gì .
    Những ngón tay, bị cắt rời ra từ những bàn tay nào đó .

    Những ngón tay của Nam hoặc nữ, với phần móng tay cắt ngắn hoặc để dài . Nhưng tất cả đều ố vàng, khô khéo.
    Bởi có lẽ , chúng đã bị cất giàu trong chiếc hộp này vài mươi năm .

      Hôm nay: Tue May 14, 2024 4:41 pm