๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 9.1)♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 9.1: Hãy nói, hãy chia sẻ, theo cách của bạn

Keywords

Latest topics

» một nỗi buồn
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptyTue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh

» my love - westlife
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptyTue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin

» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm

» TIN ZUI TRONG NGÀY
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae

» Barcelona.No.1
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae

» yeu wa 91 oi !!!
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh

» Sua? Di Girl 91
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 EmptySat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates

free forum


    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8

    avatar
    I_amagirl


    Tổng số bài gửi : 23
    Join date : 06/10/2011

    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8 Empty Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 6-8

    Bài gửi  I_amagirl Tue Oct 18, 2011 3:39 pm

    Kì 6:Linh cảm nguy hiểm
    Thứ năm, 13h30. Phòng Hiệu trưởng. Cuộc thẩm vấn của điều tra viên hiện trường với học sinh Lưu Anh. Bản ghi âm.
    - Em tên Đặng Lưu Anh, học lớp 12A2, người được giao chìa khoá hộc tủ số 1 đúng không?
    - Đúng ạ. Nhưng các bạn thường gọi em là Tina.
    - Được rồi, Tina. Em là người cuối cùng nói chuyện với Việt Hoàn?
    - Em và bạn thân của em, Doanh Minh. Tụi em ra khỏi lớp sau cùng.
    - Lý do gì em và cô bạn nấn ná ở lại trên phòng học, trong khi mọi người cùng lớp dã xuống sân lấy xe ra về gần hết?
    - Lưng em bị đau không thể đi nhanh. Em cũng không muốn chen lấn cầu thang.
    - Lưng đau mà em vẫn mang cặp xách đi học to và nặng?
    - Sáng nay, khi em đi học, thì lưng em chưa bị đau. Giờ ra chơi, em có một cuộc tranh cãi và xô xát nhỏ.
    - Với ai?
    Im lặng kéo dài. Câu hỏi lặp lại:
    - Với ai?
    - Việt Hoàn. Nhưng…. Xin anh nghe em nói, đó chỉ là một trùng hợp tình cờ.
    - Chúng tôi chưa đặt ra nghi vấn nào cả. Vì sao em tỏ ra lo lắng?
    Im lặng. Người tiếp tục:
    - Tại sao người đã chết lại có chiếc chìa khoá hộc tủ số 1 của em?
    - Việt Hoàn mới chuyển vào lớp em. Tủ đựng đồ dành cho học sinh đã được sử dụng hết, không còn ngăn trống nào. Mà cô ta lại rất muốn có một ngăn hộc. Trước đó mấy phút, cô ta còn muốn giành lấy nó của Minh…
    - Minh không hài lòng về điều đó?
    - Tất nhiên. Nhưng Minh khá khép kín, không bao giờ gây rắc rối hoặc dính líu đến những kẻ gây rắc rối.
    - Được rồi, không cần bảo vệ bạn đến vậy đâu. Chúng tôi sẽ tự phân tích. Quay trở lại với vụ xung đột giờ ra chơi! Liệu em có thể trao lại quyền sử dụng ngăn tủ cho người đã chết một cách dễ dàng, trong cùng một buổi sáng?
    Giọng nói của người trả lời nhỏ hơn, khản đục và không giấu vẻ khinh thị:
    - Vì cô ta tỏ ra quá cần thiết sở hữu một ngăn hộc. Còn em thì không cần đến nó. Mặt khác, nếu một kẻ nào đó quá thèm muốn thứ gì, để họ đừng gây ra những việc tồi tệ, nếu có thể, cứ cho luôn cái thứ mà họ thèm muốn.
    - Lúc Việt Hoàn ngã xuống từ lan can, em biết chứ?
    - Không ạ. Lúc đó Minh đã dìu em xuống đến cầu thang tầng một. chỉ khi ra bậc thềm tầng trệt, nửa phút sau khi nghe tiếng rơi, em mới biết tai nạn xảy ra.
    - Cảm ơn em, Tina. Cuộc trao đổi tạm chấm dứt ở đây. Chúng tôi sẽ gọi em, bất cứ khi nào cần thêm thông tin. Em có thể ra về!
    Thứ Năm. 13h30. Phòng Hiệu phó. Cuộc thẩm vấn của trưởng nhóm điều tra hiện trường với học sinh Nam Trung. Băng ghi hình.
    Bước vào phòng, chưa cần đợi cho phép, cậu học sinh thả người xuống ghế, cạnh chiếc bàn lớn. Khuy trên cùng áo đồng phục mở phanh, để lộ vùng ngực rắn chắc, khá nở nang so với những học sinh cùng độ tuổi. Hơi thở căng thẳng hiện rõ trên lồng ngực. khuỷu tay cậu ta gác lên mặt bàn gỗ nên bàn tay trái thả lỏng, lơ lửng trong khoảng không hẹp như một con sứa tái xanh tê dại. Dù cố ý khoác lên lớp vỏ bất cần, thì sự hoảng hốt vẫn hiện rõ một vài chi tiết mà cậu ta không thể kiểm soát được.
    Trưởng nhóm ba nhân viên điều tra hiện trường, một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, với mái tóc hoa râm húi cao, kéo chiếc ghế đối diện, nhanh chóng vào việc.
    Máy quay đặt chếch sau lưng người điều tra, hướng thẳng về phía cậu học sinh.
    Cuộc thẩm vấn bắt đầu.
    - Hãy tự giới thiệu về bản thân!
    - Cháu tên Nam Trung, học sinh lớp 12A2. Cách đây đúng một tháng, cháu đủ 17 tuổi. Đó cũng là ngày đầu tiên Việt Hoàn chuyển đến lớp cháu! – Cậu học sinh nói đều đều, không nhìn vào camera, cũng không nhìn người đối thoại.
    - Cháu biết tại nạn xảy ra với Việt Hoàn chính xác lúc nào?
    - Ở bãi giữ xe. Cháu nghe một vài tiếng thét nên vội vã quay trở lại sân trường.
    - Ý cháu là, cháu quay trở lại, vì cháu biết có việc gì bất ổn vối bạn cùng lớp?
    - Nói biết thì không chính xác. Nhưng cháu có một linh cảm.
    - Cháu có thể nói rõ hơn, về linh cảm ấy?
    Vẻ ngần ngại lướt qua vầng trán bên dưới kiểu tóc kỳ quặc, rất nhanh:
    - Cháu nói là linh cảm vì tự nhiên nó đến, không giải thích được. Đợt Hè vừa rồi, cháu cũng bị một tai nạn giao thông chấn thương vùng đầu. Có lẽ sau vụ đó, trực giác cháu nhạy bén hơn. Thêm nữa, chúa là người duy nhất trong lớp mà Việt Hoàn kết thân. Tụi cháu đi chơi cùng, nói chuyện nhiều. Nếu chú hỏi chuyện môt số bạn khác, sẽ biết cô ấy không phải mẫu người được nhiều xung quanh yêu mến.
    - Thời điểm cuối cùng cháu nhìn thấy cô bạn, khi cô ấy còn sống?
    - Khoảng hai tiếng trước. Tụi cháu định ra ăn trưa ở KFC. Lẽ ra xuống bãi lấy xe ngay, nhưng Việt Hoàn dừng ngoài hành lang để tìm một ngăn tủ… - Cậu học sinh nuốt nước bọt khan. Cậu luồn tay vào khoảng da đầu kỳ dị bị đám tóc che phủ, lưỡng lự, rồi nói tiếp – Thực ra ở đó, đã xảy ra va chạm giữa Hoàn với một cô bạn trong lớp, tên Minh, về việc sử dụng ngăn tủ bỏ trống. Chuyện giữa tụi con gái với nhau, nên cháu bỏ đi trước, không xen vào. Sau đó mọi việc diễn biến ra sao, cháu không rõ.
    - Nếu cháu phán đoán, thì vụ việc xảy ra là tai nạn hay một sự cố ý nào đó?
    - Một tai nạ. Vâng, tai nạn đáng tiếc và đáng sợ. Cháu chỉ có thể nghĩ vậy…
    - Tai nạn là việc đáng tiếc thì đã rõ. Còn đáng sợ ở điểm naof?
    Hướng nhìn vẫn đặt vào một điểm mơ hồ nào đó phía sau vài người điều tra, cậu học sinh lẩm bẩm:
    - Cả hai lần trước khi tai nạn xảy ra, với cháu hay với Việt Hoàn, đều có mặt Doanh Minh.
    Màn hình đột nhiên hiện lằn sọc xám và vô số chấm tuyết. Âm thanh loạt roạt xen lẫn tiếng chân ghế gỗ kéo trên mặt sàn khi cậu học sinh đứng lên, được phép rời khỏi phòng Hiệu phó.
    Trích bản tường trình của học sinh Doanh Minh, viết tại phòng Giám thị vào trưa thứ Năm, lúc 13h30.
    … Sau khi Tina đưa chìa khoá ngăn tủ cho Việt Hoàn, em và Tina cùng đi về phía cầu thang. Còn lại một mình, Việt Hoàn đến trước hành lang bên lớp 12A1, lấy chiếc ghế đẩu chân cao không rõ bạn nào đặt sắn ở đấy, để trèo lên mở ngăn tủ số 1, cao nhất và ở phía ngoài cùng, sát với lan can.
    Em và Tina đã xuống cầu thang nên em không thể nhìn thấy diễn biến kế tiếp. Nhưng lúc này, em cảm thấy rất tiếc. Tai nạn Việt Hoàn gặp phải có một phần lỗi của em. Giá như em nhận ra không cảnh báo người khác trước nguy hiểm là một sai lầm tồi tệ. Nhưng, em đã phạm hết thảy các sai lầm, chỉ vì thời khắc đó, trong em, cảm giác giận dữ với Hoàn vì cuộc cãi vã vẫn ngập tràn.
    Khi nhận ra sai lầm, bao giờ cũng đã muộn.
    Dòng chữ cuối cùng run rẩy và đậm hơn so với bình thường, cho thấy tâm trạng hụt hẫng và u uất mà người viết đột ngột sa vào.
    Trong khi những học sinh có liên quan làm tường trình hoặc khai báo với nhân viên điều tra, mọi việc của Hoàn được thu dọn và giải quyết rất nhanh, trong vòng một giờ, trước cả khi giờ học buổi chiều bắt đầu. Kết luận về vụ tai nạn sớm được đưa ra, vì khôn gcos dấu hiệu nào của sự xô xát hay bạo hành. Đề phòng vụ việc thảm khốc đáng tiếc lây lan trên mạng gây thêm tổn thương cho gia đình và tạo ra các tin tức bất ổn khiến tâm lý học đường rơi vào tình trạng rối loạn, điện thoại của 8 học sinh – những người tình cờ có mặt tại hiện trường tại nạn – bị thầy giám thị thu lại ngay, xoá hết hình ảnh cùng clip vừa kịp chụp hoặc quay.
    Ba nhân viên điều tra ra về, Minh, Trung và Tina vẫn được đề nghị ở lại trường thêm một lúc nữa. Bữa ăn nhẹ bánh sandwich và một lon Coke cho mỗi người, nhưng chẳng ai buồn đụng đến dù tất cả đều rất đói. Những hạt nước to bất động đọng trên các lon nước. Những gương mặt trống rỗng, không ai muốn đưa mắt nhìn ai. Thầy Hiệu trưởng trấn an tinh thần cho học sinh của mình, đồng thời trao đổi ngắn về việc xử lý thông tin, tránh gây ra các đồn thổi bất lợi cho tên tuổi ngôi trường danh tiếng. Mọi người ngồi im. Lúc này, khi tâm trạng hoảng loạn lắng xuống, ấn tượng kinh hoàng và ý thức về mức độ nghiêm trọng của vụ việc mới thấm vào từng người. Không bao giờ là vui cả, dù là một trong những kẻ hiếm hoi có cơ hội chứng kiến cảnh tượng tàn khốc. Chúng sẽ in vào trí não, như bị khắc vào võng mặc vĩnh viễn bằng mũi dao tàn bạo, ám ảnh.
    Những đôi mắt đờ đẫn. Những bàn tay run rẩy. Các học sinh rời phòng thầy Hiệu trưởng, ra về trong sự im lặng trĩu nặng.
    Họ băng ngang sân rộng, đi về phía nhà để xe. Trong các phòng học buổi chiều, hàng trăm học sinh đang chăm chú làm Toán, đọc theo mẫu câu tiếng Anh, hoặc chống cằm lắng nghe bài giảng thú vị nào đấy. Mọi việc lại vận hành như một cỗ máy đều đặn. cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Sự việc bất thường mới đây tích tắc đã thuộc về những chuyện đã qua. Và chỉ thêm một thời gian ngắn nữa, lớp bụi quên lãng sẽ phủ mờ lên nó.
    Không có sự kiện kinh khủng nào là tình cờ hay ngẫu nhiên trong cuộc đời này. Tất cả đều nằm trong một sắp đặt. Hoặc thô thiển vụng về để bị phát giác. Hoặc kín đáo sâu xa nên không có ai có thể nghi ngại mảy may…
    “Ai từng bảo thế nhỉ? Những điều mình nghi ngờ có căn cứ đâu để bám vào?” – Minh tự hỏi, không nhận ra mình đang lẩm bẩm một mình.
    Thời gian gần đây, trong Minh có thay đổi lớn. Nếu một bàn tay nào đó đẩy ngã Hoàn từ tầng năm xuống mặt sân khô khốc thì hồ như cũng có một bàn tay vô hình đẩy Minh rơi xuống vùng tâm trạng tối ám, một trạng thái kỳ dị trước kia cô gái nhỏ không thể hình dung. Đột nhiên, như một bản năng, cô gái nhỏ nhận ra không thể chia sẻ những trải nghiệm kinh hoàng sau vụ tai nạn của Hoàn với bất kỳ ai, cả ba và mẹ. Tương tự, những người như Trung và Tina ở lớp cũng lảng tránh mọi đề tài có thể ám chỉ hay dẫn dắt đến câu chuyện tồi tệ ấy. Sự thật là những ấn tượng ban đầu – nỗi sợ hãi, cảm giác ân hận và tự trách móc – rồi cũng mỏng dần. Nhưng quên lãng thì không. Ở một lẽ nào đó, bên trong Minh, không óc chỗ cho thói vô cảm. Sau những lúc tập trung đầu óc cho bài vở và tập vẽ, Minh chỉ ngồi im, không có ý nghĩ nào hiện diện. Thậm chí cô cũng không nhận ra chung quanh – từ căn phòng riêng bề bộn, cho đến khu vườn cây cỏ mọc tràn – đều ít được chăm sóc hơn trước.
    - Bài vở ở lớp của con có gì không ổn sao? Hay một anh chàng táo bạo nào đó làm con gái của ba khó xử? – Ông bố hỏi, khi hai cha con cùng ăn bữa tối hiếm hoi, cốt để lôi Minh ra khỏi tâm trạng vắng vẻ hơn là muốn biết về sự rắc rối phỏng đoán – thứ mà ông luôn tin con gái mình thừa thông minh để không bị vướng vào.
    - Tất cả vẫn bình thường thôi, ba! – Cô gái nhỏ hơi giật mình nhìn lên – Con muốn hỏi ba một điều này được không, hơi đặc biệt một chút?
    Người đàn ông trung niên thoáng khựng lại, đẩy chén cơm đã dùng qua một bên, hướng về con gái ánh mắt chăm chú:
    - Nào, con bắt đầu đi!
    - Ngoài việc bị tai nạn hay thương tật, ba có biết những trường hợp nào người ta bị xâm hại một phần cơ thể không?
    Một tia sáng trong mắt người đàn ông bỗng tắt lịm. Nhưng cũng nhanh như thế, ông lấy lại sự cân bằng trong giọng nói:
    - Điều con vừa nói không phổ biến, nhưng cũng không quá hiếm hoi. Ở một vài tổ chức hoạt động không chính thức, hoặc một nhóm người tuân thủ truyền thống cổ xưa nào đó, những thành viên tham gia thường đồng ý tuân thủ các quy ước bí mật. Trong các quy ước đó, có việc chấp nhận đau đớn về thể xác. Điều này được coi như một thử thách đầu tiên, hoặc cũng có thể được sử dụng như một sự trừng phạt. Nếu ba nhớ không nhầm, thuật xăm mình hay khắc dấu nung đỏ trên da vẫn còn tồn tại đến ngày nay là nằm trong những quy ước này.
    Cô gái nhỏ phân vân cau mày:
    - Ồ, bao nhiêu người vẫn còn hình xăm mà ba. Còn đang là mốt nữa. Rồi một số ít người thích dấu nung cháy trên da như một dấu hiệu của dân chơi dữ dằn. Làm sao để phân biệt được giữa loại người phô trương sức mạnh hoặc chạy theo thời trang thuần tuý với những kẻ tham dự vào một hội nhóm nào đó như ba vừa nói?
    - Đơn giản thôi, trái ngược với đối tượng ưa thích trưng trổ, những kẻ tuân theo truyền thống bí mật luôn giấu kín dấu hiệu nhận diện. Đến mức, chỉ có cái chết mới cho phép những đôi mắt xa lạ nhìn thấy một số biểu hiện hiếm hoi.
    Gió từ cửa sổ gian bếp thổi vào phòng, như một kẻ vô hình không được mời, luôn sâu hơn để nghe rõ hơn lời giải thích súc tích nhưng ẩn giấu các gợi mở nguy hiểm. Người đàn ông trung niên rùng mình, hoặc vì gió lạnh, hoặc vì nhận ra câu lời giải của mình khiến gương mặt con gái trở nên đông cứng hệt một đầu tượng.
    - Nói xem, sao bỗng nhiên con lại quan tâm đến vấn đề hơi khác thường này?
    - Con đọc được trên net nên tò mò thôi. Con thử google mà không tìm thấy lời giải nào cả! – Minh nói nhanh – Nhưng làm cách nào ba biết về các quy ước kỳ lạ rõ ràng như vậy? Chúng đâu có trong chuyên môn của nghề xây dựng?
    Người đàn ông nhún vai, gương mặt ngăm nâu phảng phất nét đăm chiêu chỉ có ở những người khôn ngoan:
    - Không phải những gì muốn biết đều có thể sử dụng công cụ tìm kiếm đơn giản như vậy. cũng như không phải tất cả các vấn đề quan trọng đều được tải lên net. Thậm chí, con cầu hiểu ngược lại, sự việc càng then chốt, càng bị nguy trang che giấu kỹ. Rồi con sẽ thấy, mỗi người trên Trái Đất này đều sở hữu ít nhất một trải nghiệm đáng giá mà kẻ khác không thể lặp lại. Chính vì thế, để tồn tại, vượt qua các hố thẳm nguy hiểm, người ta vẫn phải giữ mối liên hệ khả dĩ với chung quanh, chứ không thể chỉ đắm chìm trong thế giới mạng. Thêm nữa, ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, sẽ xuất hiện một vài bí ẩn mà con phải dùng hết sức mạnh và trí thông minh để giải mã. Lúc đó, con phải dựa vào chính con thôi, không có công cụ hỗ trợ nào cả. Hừm, con hiểu ý ba rõ, phải không?
    - Chút chút thôi, ba! Nhưng con sẽ không quên đâu! – Minh cười nhợt nhạt.
    - Chấm dứt cuộc tìm hiểu những nghi thức hành xác cổ xưa ở đây! – Ba Minh vươn vai, tìm lại vẻ hài hước quen thuộc – Dọn bàn đi nào, tiểu thư tò mò. Sau đó học bài và làm thêm bài tập luyện thi đại học đi nhé. Ba phải ngủ một giấc để mai ra công trường. Cuối tuần, ba không về nhà. Mẹ cũng sẽ đi công tác đấy. Nếu con vẫn muốn ở nhà chứ không vào trong nội thành ở nhờ họ hàng, thì có thể rủ bạn thân của con đến đây ở cùng. Cô bạn vẫy hay điện thoại, Tina phải không?
    - Đúng rồi ba! – Minh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn với lời gợi ý đầy quan tâm.
    Luôn là vậy, ngay cả khi không đả động gì đến rắc rối chính yếu, thì chỉ cần được nói chuyện hay nhìn thấy ba, các vấn đề của Minh vẫn tự khắc ổn hơn. Có lẽ bởi sức mạnh tinh thần vô hình mà người đàn ông từng trải truyền cho cô gái bé bỏng.
    Bộ phận sấy khô trong máy rửa chén rù rì một lúc rồi tắt hẳn. Ba đã ngủ trên phòng. Điện thoại bàn đổ chuông. Mẹ Minh cho biết radio giao thông vừa thông báo triều cường dâng cao bất thường làm một số trục lô phía Nam thành phố ngập sâu. Bà sẽ ở lại viện nghiên cứu làm cho xong bản đán giá các mẫu thí nghiệm, chờ qua 9 giờ đêm, khi nước đã rút mới có thể chạy xe về nhà. Còn trong trường hợp mưa lớn, bà sẽ ngủ lại viện, sáng hôm sau sẽ lên xe của viện đi công tác luôn. “Con tự lo hai ngày cuối tuần được chứ?” – Giọng người phụ nữ pha trộn cả sự mệt mỏi lẫn cảm giác có lỗi. Minh bật cười, gắng pha trò để mẹ yên lòng: “Ồ, mẹ thừa biết con là con gái của hai siêu nhân mà!”.
    Mẹ gác máy. Cô gái nhỏ vẫn cầm trong tay ống nghe, ngồi thừ. Kể từ khi dọn về ngôi nhà lớn ở khu đô thị cao cấp này, hồ như có một khoảng cách vô hình len lỏi vào giữa ba và mẹ Minh. Không có xung đột, tranh cãi hay bất cứ biểu hiện khó chịu diễn ra trước mặt cô con gái nhỏ, tuy nhiên trực giác nhạy bén vẫn mách bảo Minh rằng, giữa hai người mà cô thương yêu kính trọng nhất, ngấm ngầm điều gì đó vô cùng bất ổn. Có lẽ, đó là lý do sâu xa cả ba và mẹ thường xuyên vắng nhà, theo đó, các bữa cơm ấm áp đủ mặt cả ba thành viên cũng ngày càng thưa vắng.
    Minh làm bài tập trong phòng bếp, ngay tại bàn ăn. Cửa sổ nhìn ra khoảng không hẹp bên bông ngồi nhà lớn vẫn mở. Thảng hoặc, một trang sách giáo khoa lại bay lên lật phật vì gió. Làm xong bài tập lượng giác cuối cùng, cô ra khép cửa, dõi mắt xuyên qua hàng rào gỗ, nhìn ra khoảng có trải rộng đến bờ sông. Không một bóng người. Càng không có tiếng xe mô-tô lướt đi giữa những búi cỏ ẩm ướt. Ngay cả âm thanh dày ken như một tấm lướt dệt nên bởi bầy côn trùng vô số vang động đêm đêm lúc này cũng vắng bặt. Mất một lúc, cô mới chợt hiểu ra đây là khoảng lặng trước cơn mưa lớn sẽ kéo đến suốt đêm, sau một ngày bầu trời chỉ có những cụm mây bất động xám trắng và cái hàn thử biểu luôn đứng ở vạch nhiệt độ duy nhất của con số 25 độ Celsius.
    Hoang mang, rối bời và không thể định rõ những gì sắp đến là trạng thái tâm lý tồi tệ. cách tốt nhất thoát khỏi nó là bắt liên lạc, nghe thấy giọng nói một ai đó.
    Thay vì nhắn tin để tránh làm người nhận khó xử nếu đang bận, Minh nhấc điện thoại, bâm số Tina. Đúng nghĩa, người bạn đích thực, máy bên kia nhấc tức khắc. Tina đồng ý ngay khi Minh rủ sáng mai đến chơi và ở lại luôn hai ngày cuối tuần.
    - Tớ sẽ mang đến một đĩa hình dạy cách làm các loại bánh cực lạ, cực kute. Tụi mình sẽ thử trổ tài làm theo! – Giọng Tina vang lên vui tươi.
    - Nghe hay đấy! – Minh nói khẽ. Mấy việc bếp núc từng rất thú vị giờ không còn chỗ nữa, bởi thực sự, đã có vài sự vụ quan trọng hơn chiếm lĩnh tâm trí cô.
    - Giọng cậu không vui! – Luôn là một đôi tai thính nhạy, Tina nhận xét.
    - Ừ, tớ đang căng thẳng… và sợ nữa, Tina! – Minh thì thầm.
    - Về Việt Hoàn, hay về anh chàng mà cậu không thể không nghĩ đến, là Nguyên? – Cô bạn hỏi, sau vài giây im bặt.
    - Cả hai… - Minh vẫn nói rất khẽ, lưỡng lự chưa biết có nên không khi chia sẻ với bạn thân điều đã ám ảnh cô hơn một tuần qua – Có một điều này rất kỳ quặc tớ nhìn thấy ở tai nạn của Việt Hoàn…
    - Cậu nói đi! – Tina nhắc, khi bên kia lặng thinh quá lâu – Tớ đang nghe đây!
    - Thôi, mai gặp, tớ kể chi tiết! – Minh đột ngột quyết định – Ngủ ngon nhé, Tina!
    - Cậu cũng vậy, ngủ ngon! – Giọng bạn thân cũng nhuốm căng thẳng – Sáng mai tớ sẽ nhờ anh trai chở đến nhà cậu sớm.
    Lại chỉ còn mình Minh trong căn phòng dài. Yên tĩnh tuyệt đối. Minh trèo hẳn lên bệ cửa sổ, kéo vẹt tấm rèm mỏng, tựa hẳn má vào lớp kính cửa sổ rộng rãi và mát lạnh. Hẳn đây là thời khắc thích hợp cho phép trí tưởng tượng hay thói mơ mộng vượt qua rào chắn kiểm soát, lang thang đôi chút trong bóng tối xanh vert ngoài vườn. Gương mặt chàng trai tử đinh hương lại hiện ra, vừa mê hoặc như một hình ảnh đẹp đẽ không sao chạm vào, vừa đáng sợ hệt cơn ác mộng mà người ta chỉ muốn guồng chân trốn chạy. Phải chăng, những xúc cảm trái chiều ấy khiến cho ấn tượng về Nguyên mỗi ngày thêm sắc ngọt? Và vì sắc ngọt, nên nó khiến người ta không sao rũ bỏ dễ dàng?
    Những hạt mưa đầu tiên đập vào cửa sổ. Lưa thưa, rồi càng lúc càng dày đặc. Nước chảy thành vệt ngoằn ngoèo. Một cách vô thức, ngón tay Minh miết theo các vệt chuyển động ở mặt bên kia tấm kính. Cho đến lúc các vệt mưa biến mất, được thay thế bởi làn nước tối thẫm loang loáng, những vết tay nãy giờ bỗng hiện trên kính rõ mồn một.
    Hình ảnh của tấm lưới nhện.
    Tâm điểm tấm lưới, thật kỳ dị, mang hình một con mắt mờ đục mở to.
    Minh bàng hoàng, nhìn trừng trừng hình ảnh do chính tay mình tạo nên. Bất giác, cô chạm vào sợi dây đeo cổ. Chiếc nhẫn treo lơ lửng bỗng đung đưa nhè nhẹ rồi chuyển động mạnh, cho đến khi biến thành con lắc điên cuồng. Đột ngột, với một ngoại lực vô hình, chiếc nhẫn giằng mạnh về phía trước, kéo cả gương mặt Minh hướng sát lớp kính lạnh. Cú va đập giữa vòng tròn kim loại với con mắt mờ đục trên kính chỉ là tiếng rắc rất khẽ. Tuy nhiên, thế cũng đủ để con mắt biến thành một lỗ thủng. Từ lỗ thủng ấy, các vết nứt mờ nhạt chầm chậm tỏa ra, theo đúng đường nét của cái mạng nhện ma quái.
    Gió ngoài sân thổi rất mạnh. Những bụi cây đổ rạp xuống. Tấm kính trên khung cửa gỗ rung lên bần bật. Làn nước đen tối giờ đây như lớp thủy ngân, tạo thành tấm gương phản chiếu những hình ảnh nhảy múa, ghê rợn, khiến người ta không thể rời mắt. Luồng khí lạnh luồn thẳng qua lỗ mắt thủng, lan vào trong phòng ăn. Mùi hoa tử đinh hương tràn ngập, thoáng chốc.
    Điều bất thường đang lảng vảng rất gần! Linh cảm nguy hiểm hét lên trong trí não Minh.
    Cô thả chân xuống, gắng nhảy ra khỏi bệ cửa sổ. Nhưng nửa người trên và gương mặt cô thì không sao rời xa được tấm kính đen tối. Ngược hướng chiều gió, sợi dây treo chiếc nhẫn bị kéo qua lỗ mắt thủng. Minh muốn ngật đầu về phía sau chống lại lực kéo nhưng bất khả. Những đôi tay xanh xao trong suốt, ghì chặt hai bên mặt cô, giữ chắc đôi vai cô, siết mạnh quanh cổ cô, khiến cô gái nhỏ không thể cử động thêm, cũng như không thể cất lên tiếng thét kêu cứu.
    Tấm kính càng rung lên bần bật, cách mặt Minh chưa đầy một gang tay.
    Những đường rạn hình lưới nhện trên kính đã vô cùng rõ nét, chằng chịt. Có một giây, cái mạng nhện quái quỷ ấy lõm hẳn vào trong, vươn gần hơn về phía gương mặt hoảng loạn.
    Qua lỗ mắt thủng, hơi lạnh xuyên vào giữa trán Minh tựa như một mũi khoan. Miệng cô há to. Tiếng kêu tắc nghẹn trong cuống họng.
    Chỉ một giây nữa, với một đợt gió mạnh nữa, tấm lưới thủy tinh sẽ vỡ tung, bắn vào trong, găm thẳng những mảnh kính sắc nhọn vào gương mặt tận cùng khiếp hoảng.
    Trong nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, cô gái nhỏ bíu hai tay vào bệ cửa, hất mạnh nửa thân trên về sau. Đúng lúc ấy, lóe lên tiếng vút bén ngọt của lưỡi kiếm vô hình. Những bàn tay đang ghì giữa Minh nới lỏng, buông hẳn ra, rơi xuống lả tả. Theo đà căng, cô gái nhỏ bật xuống sàn gạch cứng.
    Xoảng… oảng… oảng…
    Tấm kính cửa sổ đã bị cơn gió hung bạo thổi vỡ tung.
    Minh chỉ kịp lật úp người xuống, bưng kín hai tai, trước khi vài mảnh kính nhọn găm vào lưng và hai bên cánh tay cô. Máu bắt đầu rỉ đẫm áo. Vẫn tỉnh táo, nhưng Minh không hề cảm thấy đau đớn. Cũng trong tư thế nằm úp ấy, cô quan sát những ý nghĩ chạy dồn trong đầu như một bầy thú rừng. Những con thú rừng cuồng loạn – những ý nghĩ cuồng loạn hiện ra cùng lúc.
    Về chiếc nhẫn cô đang nắm giữ.
    Về quy ước mà ba cô hé lộ, liên quan đến một lời hứa sắt đá hoặc sự trừng phạt ghê rợn nào đó của những con người bí ẩn.
    Về hình ảnh cuối cùng của Việt Hoàn khi cô bạn kỳ dị xấu số không còn hơi thở, nằm dang tay trên nền xi-măng sân trường. Ký ức kinh hoàng với Minh dồn lại ở hình ảnh duy nhất, mà không ai lưu tâm: bàn tay trái của Việt Hoàn. Bàn tay ấy thiếu mất một ngón. Ngón đeo nhẫn.
    KỲ 7 THRILLS AND PILLS
    Chủ nhật, 26/06/2011 11:52
    Sáng Chủ Nhật. Từ ngoài vườn, cơn lốc sôi động Can’t nobody của những cô nàng 2NE1 xuyên thẳng qua ô cửa mất kính tràn vào khu vực nhà bếp, nơi Minh vừa lấy ra khỏi lò nướng mẻ bánh pate chaud vừa chín tới. Dậy sớm, khi cô bạn thân còn cuộn mình ngủ say trong chăn, Minh xuống bếp thái thịt, cắt nấm và rau. Trong bát thịt xay xong, có vài vẩn màu xanh nhạt là lạ, không phải của hành hay gia vị. Nhưng cô gái nhỏ tặc lưỡi bỏ qua. Lấy bột đã ủ từ đêm hôm trước, Minh cán từng lớp mỏng, dùng cọ mềm phết nhẹ từng lớp dầu ăn, làm món bánh Tina ưa thích. Bao giờ cũng vậy, những việc bếp núc luôn ẩn giấu trong nó sức an ủi lạ lùng. Chỉ cần tập trung vào thao tác cân lường, thực hiện từng bước tỉ mẩn, mường tượng hương vị biến đổi và hình ảnh những chiếc bánh sắp thành hình, lớp ý nghĩ nặng nề đọng trong đầu sẽ vơi nhẹ nhiều phần…
    Trong khi chờ đợi món súp khoái nghiền theo thực đơn đặt hàng của Tina tiếp tục sôi lên trong chiếc nồi thủy tinh, cô gái nhỏ chống một tay trên hông, ngón tay gõ nhè nhẹ lên bệ cửa theo beat nhạc, nheo mắt dõi ra khoảng vườn trải rộng.
    Cơn mưa lớn đêm qua đã rửa sạch đám bụi lưu cữu, tặng lại cho khu vườn một vẻ tinh sạch và tươi mới. Trừ vài khoảng thẫm tối là bóng đổ của những bụi cây, thảm cỏ xanh mượt đã trườn đến sát chân tường nhà, như một sinh vật tươi vui sắp sửa nhảy lên bậc tam cấp. Xa hơn, vươn cao bên trên hàng rào, từng phiến lá non tơ mịn màng của những cây tử đinh hương được bao bọc bởi các quầng sáng dịu. Do hơi nóng êm ái của Mặt Trời, các quầng sáng ấy chầm chậm nở phồng lên, càng lúc càng mỏng hơn, cho đến khi tất cả tan biến thành một làn hơi nước xanh lơ lan tỏa trong bầu không khí.
    Súp trong nồi đã sôi. Minh múc ra hai chiếc chén nhỏ. Chỉ cần trang trí mấy ngôi sao nhỏ bằng fromage trắng và thả thêm hai lá bạc hà xinh xắn trên mặt chén súp, bữa sáng cho hai cô gái đã sẵn sàng. Mở một cửa sổ khác, Minh nhìn ra hồ bơi. Cô nàng chó cưng Rosy nằm trên một phiến đá giữa thảm cỏ, nghếch cái mũi hếch để cho một con ong ruồi vo ve trêu ghẹo, chốc chốc cất tiếng sủa nhặng xị. Có lẽ mảnh vườn và hồ bơi là khu vực hấp dẫn nhất với Tina. Hôm qua, bồng theo cún cưng vừa bước qua cổng, cô bạn đã hét ầm lên khi cô gái chủ nhà cho biết chỉ cần chạy máy lọc nước hồ là có thể bơi vô tư. Từ hôm qua cho đến sáng nay thức dậy, Tina đã tự biến mình thành một tiên cá chính hiệu, không muốn rời hồ nước chút nào…
    Minh cất tiếng gọi bạn. Ngay tức khắc, giữa mặt nước xanh biếc lấp lánh như dát bạc, mái đầu và đôi vai rắn rỏi nhô lên. Dù vẫn còn chút nuối tiếc, cô bạn cũng lên bờ, lắc mạnh mái tóc ngắn khiến những bụi nước bay tung. Rồi cũng nhanh nhẹn như thế, Tina lấy chiếc áo vắt trên tay vịn kim loại của cầu thang dẫn xuống hồ, trùm vội ra ngoài bộ đồ bơi ướt đẫm mượn của Minh.
    Tay xách chiếc máy nghe đĩa vẫn không ngừng phát bản nhạc sôi động trong album mới nhất của nhóm 2NE1, hồ hởi chạy về phía cửa bếp nơi Minh khoanh tay đứng đợi, trông Tina như một chú chim tinh nghịch nhón chân băng qua bãi cỏ mịn. Cún Rosy rối rít đuổi theo sau, đám lông dài trên lưng và trước mặt phất phơ ngược chiều gió. Có một lúc, Tina suýt đâm sầm vào đám địa y mịn màng phủ kín một mô đất như ngọn đồi giả. Thế nhưng cô bạn đã nhảy vụt qua, trước khi Minh hét lên cảnh báo. Chiếc áo phông xám bạc Tina đang mặc ở phía trước in một dòng chữ to màu xanh ngả đen mà Minh không sao đọc rõ. Trong ánh nắng chói gắt khác lạ của một buổi sáng mùa Đông, bề mặt của mọi vật đều như dầy màu lên, bắt nắng, rực rỡ hơn hẳn so với bình thường. Thậm chí, rực rỡ hơn mức chúng có khuynh hướng tan biến, để lẫn hẳn vào khoảng không chung quanh. Chẳng hạn mái tóc, gương mặt, và cả đôi tay cùng đôi chân trần của Tina không thể nhìn rõ nữa, chỉ có cái áo phông xám bạc chuyển động. Nhưng đáng sợ nhất, là cả con chó lông dài cũng biến mất dưới tác động của luồng sáng kỳ quặc. Minh lắc đầu, tập trung nhìn kỹ. Ảo giác biến mất. Tiến đến gần hơn, đi chậm hơn, Tina hiện rõ nguyên vẹn hình hài, với các hạt nước óng ánh đọng trên làn da khỏe mạnh.
    Tuy nhiên, giờ thì Minh đã có thể đọc được dòng chữ in trên áo của Tina: Thrills and Pills. Một thành ngữ kỳ quặc, về trạng thái kích động tột độ khi tham dự hoặc chứng kiến các sự kiện nguy hiểm kỳ dị.
    Không để ý vẻ mặt bần thần của bạn, Tina khoan khoái hít hà hương thơm thức ăn tràn ngập phòng ăn thông với bếp. Lau tóc qua loa chứ không thèm sấy khô, cô bạn ngồi vào bàn, trợn mắt trước bữa sáng thịnh soạn:
    - Cậu quả là một cậu bếp cừ khôi. Mới chiều hôm qua, cậu còn nằm bẹp trong giường cùng với các vết đứt trên lưng và tay! Thế mà giờ đây cậu đã trở lại bình thường, và còn trổ tài nấu nướng nữa chứ!
    - Nếu cậu không sang chơi với tớ và nhất định bắt tớ phải đón tiếp như một VIP, thì tớ vẫn điểm tâm bằng món mì tôm như những khi ở nhà một mình thôi! – Minh nhăn nhó, giả vờ cáu kỉnh.
    Rót đầy cốc nước cam và uống cạn, Tina nhún vai, tỏ ra không dễ bị qua mặt:
    - Hãy thành thật với chính mình, trước khi thành thật với tớ, rằng cậu làm rất nhiều bánh, pha sẵn một hũ trà chanh thơm mát trong tủ lạnh, là để dành cho một vị khách đặc biệt!
    Minh chấp nhận:
    - Thôi được rồi, tớ đồng ý là khi Nguyên tới, trên bàn phòng khách nên có một chút gì để mời bạn ấy ăn cho vui. Nhưng cậu đừng quên, Nguyên không phải là khách của riêng tớ, mà do cậu mời đến thì đúng hơn.
    Thè lưỡi liếm súp khoai nghiền đọng trong lòng muỗng, chú meo thích thú với sự tinh ranh của mình:
    - Ồ, chảng phải trước đây, Nguyên đã biết nhà cậu. Thậm chí cậu ấy bảo từng vào tận bên trong ngôi nhà. Còn tớ ư? Tớ chỉ làm một việc đơn giản, là gợi ý Nguyên đến chơi, như những người tốt sống gần nhà nhau! Cậu cũng phải nghĩ rằng, khi nhà cậu trong một khu biệt lập, cách xa trung tâm thành phố, thì một người bạn có thể trợ giúp trong tình huống nguy cấp, như tối hôm kia cậu bị thương, là rất ổn chứ!
    Minh im lặng, rót thêm nước cam cho Tina. Cô bạn chuyển đề tài, hào hứng bình luận về phong cách ăn mặc hết sức thời trang mà vẫn phong cách của vị khách sắp đến, về giọng nói ngạc nhiên nhưng cũng thật điềm tĩnh của cậu bạn ấy trong điện thoại, về khả năng cậu ấy sẽ sớm trở thành hotboy thu hút nhất trường, khi mà hình ảnh mấy anh chàng phô trương vẻ nam tín bất cần hay các cậu chàng chăm chút bản thân lòe loẹt quá đà đã trở nên nhàm chán…
    Nhưng Minh không nghe tất cả những bình luận ấy.
    Một sai lầm đã phạm phải.
    Sáng sớm hôm sau, trong tâm trạng căng thẳng vì tai nạn ô kính vỡ vẫn còn ám ảnh, cô hấp tấp nhờ Tina tìm kiếm một số tin tức về Nguyên. “Tớ muốn biết người mới vào lớp 12A1 là ai, trước kia học ở trường nào. Có thể bạn ấy sống gần nhà tớ, nhưng tớ cần biết chính xác địa chỉ. Cậu có thể hỏi được không, nhưng nhất định phải theo một cách kín đáo?” – Qua điện thoại, Minh đê nghị bạn thân giúp đỡ.
    Bởi không đoán ra lý do thực sự, Tina tự lý giải yêu cầu của Minh theo cách dễ hiểu nhất: một chút cảm nắng của cô bạn nhút nhát dành cho người mới có vẻ ngoài ấn tượng của lớp bên cạnh. Chính vì quá tự tin vào phán đoán của mình, Tina đã bỏ qua lời dặn “nhất định phải tìm hiểu một cách kín đáo” mà Nguyên giao hẹn. Qua một cậu bạn bên lớp 12A1 có tên trong friendlist của Facebook, Tina lấy được số di động của Nguyên. Với bản tính thẳng thắn, luôn tin rằng những mục đích đàng hoàng phải được thực hiện một cách đàng hoàng, sáng thứ Bảy, trước khi lên xe buyt sang nhà Minh, Tina điện thoại trực tiếp cho Nguyên. Theo cách dễ dàng đến mức khó tin – như lời cô bạn thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện với chàng trai tử đinh hương – thì Nguyên đồng ý sẽ đến nhà Minh, vào sáng hôm nay. “Lúc ấy, cậu có thể hỏi vị khách những gì cần biết!” – Tina xoay tay khoan khoái. Nằm cạnh bạn trên sàn phòng ngủ, gối đầu trên cánh tay khoanh dưới gáy, nhìn qua cửa sổ bầu trời phủ kín mây như những cuộn khói hun hút cuốn lên bất tận, Minh chợt hiểu, có những trải nghiệm bí mật không dễ dàng chia sẻ, ngay cả với người bạn thân nhất. phải chăng, phải đến thời điểm nào đó thích hợp hơn, cô bạn nên kể cho Tina nghe về bàn tay bị mất ngón của Việt Hoàn, về chiếc nhẫn huyền bí giờ đây cô đang sở hữu, và về những trùng hợp kỳ dị buộc cô phải đặt ra nghi ngờ tung tích chàng trai phảng phất hương thơm ám ảnh của một loài hoa?
    … Sự im lặng bất chợt của cô gái chủ nhà khiến không khí trong gian phòng nhỏ chùng xuống. Bóc hết phần vỏ bánh pate chaud giòn tan ăn trước một cách ngon miệng, Tina tấn công vào ruột bánh, chậm rãi hơn. Cô bỗng nhăn mặt, nhè ra: “Vị nhân bánh này thế nào ấy!”. Minh nhìn qua: “Có lẽ hơi nhiều nấm, nên mùi vị khác chăng?” Tina đưa phần nhân thịt cho cún cưng Rosy. Con chó hào hứng chạy đến dí sát mũi. Bỗng, nó lùi về sa, gầm gừ trong họng, giật lùi, cúp đuôi lủi sát vào góc kẹt sau cánh cửa bếp.
    Tina ném mẩu nhân bánh qua cửa sổ. Chùi tay vào vạt áo, vươn người qua bàn, cô bạn bóc nhẹ miếng urgo băng nơi mé vai Minh do mảnh kính găm vào. Vết đứt đã khô và khép miệng. Tina chau mày:
    - Còn đau chứ?
    - Hết rồi.
    - Thật may là cậu đã kịp ngã xuống sàn và nằm úp mặt. Nếu không, mảnh kính có thể ghim vào mắt hoặc để lại sẹo trên mặt. Các sự cố vụn vặt luôn gây ra hậu quả ghê gớm hơn những gì người ta tưởng tượng…
    - Ừ! – Minh cắt ngang, lạnh lẽo.
    - Này, có vẻ như cậu không thích đả động những gì dính líu đến tai nạn? – Một tay giúp Minh xếp những chiếc bánh đã nguội vào hộp nhựa lót giấy bạc, tay kia Tina khua lên phàn nàn – Dạo này tớ thấy cậu là lạ sao ấy. Cậu luôn lảng tránh cái chết của cô bạn đi cùng xe với Trung, rồi cú ngã của Việt Hoàn, và giờ đây, tai nạn của chính cậu…
    Tina nhìn xoáy vào mắt bạn thân, đột nhiên im bặt. Nhanh như tia chớp, tự các tai nạn do chính cô xâu chuỗi đã mang đến lời giải thích, không cần Minh trả lời.
    Cũng trong tích tắc ấy, soi vào đôi đồng tử giãn rộng của Tina, cô gái nhỏ hiểu ngay điều gì vừa diễn ra trong đầu bạn. Mấp máy đôi môi tái nhợt, Minh thì thào:
    - Tai nạn đó hoàn toàn không phải tình cờ.
    - Ai là mấu chốt gây ra chúng? – Tina hỏi khẽ. Rồi không đợi bạn trả lời, cô nói luôn – Là cậu, phải không Minh?
    Cô gái nhỏ ngồi bất động cạnh bàn ăn. Từ ô cửa mất kính, luồng năng sáng suốt lạnh chiếu thẳng vào nửa mặt bên trái của Minh, khiến gương mặt cô vốn dĩ đã gầy gò và xanh xao của cô gần như trở nên trong suốt.
    - Cho đến lúc này, mọi tai nạn kể trên đều có tình tiết liên quan đến tớ. Chính tớ cũng chưa lý giải được tại sao lại như vậy. Mọi diễn biến càng lúc càng hỗn loạn và ghê rợn hơn, nên tớ không thể không nghi ngờ chính mình…
    - Nghi ngờ chính mình? Tớ chưa hiểu! – Tina lờ mờ đoán có gì đó bất thường.
    - Tớ không rõ nữa… - Cô gái nhỏ đờ đẫn, bất chợt nhìn thẳng vào bạn thân, nửa cầu cứu, nửa hỏi dồn – Đã bao giờ cậu nghe nói trường hợp, một người nào đó tỏa ra thứ năng lượng tồi tệ, mang lại xui rủi, thậm chí chết chóc cho kẻ khác chưa?
    - Hoang đường! Và vớ vẩn nữa! – Tina cau mày, gạt đi. Rồi với óc phán đoán nhạy bén, cô bạn tự kết nối những đầu mối thông tin, đặt ra câu hỏi then chốt – Nhưng, người mới bên lớp 12A1 có liên hệ gì trong những việc này?
    Minh thì thầm:
    - Đó chính là lý do tớ muốn cậu tìm hộ tung tích của Nguyên. Bởi có một số việc diễn ra giữa tớ và người lạ ấy không như cậu nghĩ. Không có cơn say nắng nào ở đây. Đơn giản là kể từ lúc tớ nhận ra sự hiện diện của bạn ấy trong thế giới này, cuộc sống của tớ đã bị đảo lộn, hoàn toàn!
    Rời mắt khỏi quyển sách Lịch sử mỹ thuật, Minh nhìn lên đồng hồ. Thời gian còn lại của buổi sáng Chủ nhật co dần. Không có tiếng rì rầm động cơ xe máy, cũng không có tiếng chuông ngoài cổng. Góc phòng khách, thả người trong chiếc ghế mềm, khủy tay gác lên chiếc máy nghe đĩa lúc này đang phát ra giai điệu hòa tấu If love was that way, Tina say sưa chơi game trên di động. Dù chú mục vào trò chơi, cô bạn vẫn nhận ra sự sốt ruột của Minh. Mấy lần Tina ngừng tay lướt màn hình cảm ứng, hắng giọng: “Có lẽ Nguyên quên mất hôm qua đã hẹn. Tớ gọi cho cậu ấy xem sao?”. Cô bạn nhỏ lắc đầu, nhát gừng: “Đừng! Nếu bạn ấy thấy cần thiết, thì sẽ đến. Không ai thoải mái khi bị nhắc nhở!”. “Tùy cậu thôi – Tina nhún vai – Nhưng nếu Nguyên không đến, các thắc mắc của cậu ai sẽ giải đáp?”. Minh nín thing, hướng về bạn tia mắt trống rỗng, căng thẳng.
    Bản nhạc hòa tấu Waiting chấm dứt, đúng khi tiếng gõ thanh thoát của chiếc đồng hồ Remingon vang lên, báo hiệu đã 10 giờ 30. Không cần đợi nữa. Minh hiểu. Chắc chắn Nguyên đã hoàn toàn biết lời mời của Tina không phải cuộc hẹn thông thường. Một sự ngờ vực đã thành hình. Với trực giác tinh nhạy, người như Nguyên không để cho các dò xét nguy hiểm chạm đến.
    Ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn bất động, sắc trắng trong suốt, gợi ấn tượng về một bầu không khí tinh khiết. Nhưng, so với vài giờ trước đó, thì lúc này, dưới tác động của thứ ánh nắng bất thường, vẻ rực rỡ của khu vườn đã biến mất. Tất cả - từ thảm cỏ cho đến các chậu cây, cả mấy mô đất phủ kín địa y – lại tuyền một màu xanh vert tái mét, rành mạch từng chi tiết gân lá và đường rãnh trên lớp vỏ cây.
    Mùi vì báo trước tai họa lảng vảng ở đâu đây, Minh nhận ra.
    Gió. Một cụm lá trên đỉnh cây tử đinh hương cao nhất bị bóc đi. Những mẩu vàng khô đã mất đi sự sống bay lả tả, tựa các vệt bút mảnh mai vẽ trên nền khoảng không trắng lạnh. Nhưng, Minh đã nhìn thấy, ở ngay chỗ những phiến lá bong đi, hiện lên một đốm màu rất lạ, tập hợp các chấm hồng nhạt, trắng mờ và phơn phớt xanh lơ. Một trong những cây tử đinh hương đã trổ hoa.
    Sự kiện cụm hoa đầu tiên kéo Minh ra khỏi bụi rậm của những ý nghĩ bị quan. Cô gái nhỏ chạy vội lên phòng ngủ, tìm chiếc máy chụp ảnh Nguyên từng khuyên cô mua tại khu mua sắm, cái ngày đầu tiên họ biết nhau. Vào năm học, bài vở và các sự kiện dồn dập khiến cô gái nhỏ quên bẵng dự tính tham dự một khóa nhiếp ảnh để có thể sử dụng cái máy thật thành thạo. Mất hồi lâu, cô mới tìm ra chiếc máy cổ xưa khuất sau mấy quyển sách. Cạnh chiếc máy, vài cuộn phim đen trắng mẹ tìm mua được cho Minh cũng nằm nguyên trong hộp chống ẩm.
    Tina không còn ở phòng ăn, cũng không có mặt trong phòng khách. Minh gọi to vài lần. Không có đáp trả. Đúng khi cô hoảng hốt đẩy cửa bếp sau nhà toan chạy ra ngoài sân tìm kiếm, thì cô bạn bỗng hiện ra, ở bên kia hàng rào gỗ trắng. Trên bãi đất hoang học tràn cỏ gần bờ sông, chiếc áo phông của Tina lúc hiện rõ, lúc chìm khuất giữa đám cỏ lau không còn trắng rợp nữa mà đã ngả sang màu hung nâu, cao vượt đầu người. Điều gì lôi Tina ra đấy? Cô bạn muốn tìm gì ngoài bãi cỏ hoang? Tim Minh đập dồn. Mái tóc nhuộm màu mahogany của Tina bình thường nâu sẫm, giờ bắt sáng rực lên, như một đốm lửa đỏ nhảy nhót. Có một lúc, đốm lửa ấy đột nhiên bị đám cỏ nuốt mất. Minh lao ra sân. Nhưng đôi vai và mái tóc Tina lại nhô lên. Minh bỗng nhận ra cô bạn thân đang tự chụp ảnh bằng điện thoại, có lẽ để đưa lên Facebook. Đơn giản là trong nội ô, chẳng mấy khi thấy bãi cỏ hoang vắng và đẹp đến thế này. Minh nhẹ nhõm hẳn.
    Trở vào nhà, vẫn bên bàn ăn, cô loay hoay mở cái chốt mảnh sau lưng máy ảnh, lắp một cuộn phim thử nghiệm. Thao tác không quá khó khăn. Tuy nhiên, khi đóng nắp, vặn nút lên phim, có một thứ gì đấy bên trong cỗ máy tắc lại. Minh làm lại lần nữa. Cũng không có gì khá hơn. Thật lạ, người bán chiếc máy chỉ cảnh báo về việc dùng phim đen trắng, chứ không nói gì về chiếc máy không thể vận hành.
    Chăm chú loay hoay với chiếc máy ảnh, Minh không nhận ra Tina đã bước qua cửa. Cô bạn mở tủ lạnh, rót đầy một cốc trà chanh, uống cạn.
    - Bơi lội buổi sáng và không khí trong lành làm tớ đói bụng! – Tina vui vẻ kêu lên..
    Hơi giật mình, nhưng Minh vẫn chú mục vào chiếc máy ảnh, gợi ý:
    - Bánh trong hộp đấy, có lẽ vẫn còn nóng!
    Tina nhón tay lấy một chiếc pate chaud, tách lấy vỏ bánh.
    Đột nhiên tiếng thét vang lên, xé toạc không khí yên tĩnh cuối buổi sáng.
    Minh ngoảnh lại.
    Tina đứng sững giữa bếp, hai cánh tay vẫn đưa về phía trước, lơ lửng, với những ngón tay xòe rộng. Không cần ánh mắt. Không cần cơ mặt co rúm. Tất cả những gì mạnh mẽ nhất của biểu hiện kinh hoàng đã in dấu trong hai bàn tay đông cứng ấy.
    Từ đôi tay, Minh chậm rãi chuyển hướng nhìn xuống chiếc bánh pate chaud rơi trên mặt sàn. Một cách vô ý thức, cô bịt chặt miệng, để không phát ra tiếng thét hoảng loạn giống như bạn thân.
    Phần nhân bánh bong ra khỏi các lớp áo bột mỏng. Nhưng, nó không phải một mẩu thịt xay đã được nướng chín. Thay vào đó, một khối lúc nhúc của những sinh vật giống như bầy sâu li ti, màu hồng nhạt. Dưới tác động của ánh sáng trời chiếu qua ô kính, bầy sâu bắt đầu chuyển sang sắc xanh. Màu xanh của loại địa y.
    Sau tích tắc chết sững. Tina chộp lấy cây chổi, hất văng cái khối sinh vật ghê rợn ấy ra khỏi cửa bếp. Rơi xuống thảm cỏ, nó tức khắc lẫn vào màu xanh mịn, biến mất. Rồi cũng hối hả như thế, Tina vớ lấy hộp nhựa đựng bánh, tống thẳng vào bao đựng rác, cột chặt, đem ra ngoài cổng nhà.
    Quay trở vào bếp, nhận ra Minh vẫn đứng im chết giấc, Tina cất giọng khản đặc, gắng tỏ ra cứng rắn:
    - Xong rồi. Đừng sợ nữa. Hẳn là một loài ruồi hay côn trùng nào đó đã ký sinh vào nhân bánh và sinh sôi mau chóng mà thôi!
    - Tớ xin lỗi…
    - Không sao! Đừng nghĩ ngợi nữa! – Sự bình tĩnh quay trở lại, Tina thở hắt ra, phát hiện những bụi cỏ trắng bám trên tóc và áo – Nhìn tớ có giống con Rosy không này?
    - Nó đâu rồi? – Minh sực nhớ ra, đưa mắt nhìn quanh.
    Hai cô gái tìm con chó khắp các phòng trong nhà, ra ngoài sân, chốc chốc gọi tên. Tina bắt đầu nghĩ đến các tình huống xấu. Minh căng thẳng không kém. Bỗng, cô nhận ra trong hõm tối, giữa những chậu đất nung, khuất sau mô đất xanh mịn, có mảng lông trắng muốt không thể nhầm lẫn của con cún. “Nó kia rồi!” – Cô kêu lên. Tuy nhiên, con cho nghịch ngợm không hề nhảy bổ ra mà cứ nằm lì sau dãy chậu cảnh.
    Hai cô gái cùng vươn ầu nhìn vào.
    Con Rosy chỉ còn là một đám lông trắng.
    Khi mấy chậu đất nung được nhấc ra đẻ ánh sáng chiếu vào, bầy sâu li ti có màu xanh sẫm, nhiều khủng khiếp, túa ra khỏi con vật tội nghiệp đã bị rút tỉa kiệt quệ.
    Tay giữ chặt chiếc nhẫn kim loại để nó không khua cuồng loạn trên sợi dây đeo cổ, tay kia Minh nắm chặt bàn tay lạnh cóng của Tina.
    Hai cô gái không hề la hét, không thể làm bất cứ một hành động nào hầu đẩy bật nỗi sợ ra ngoài. Nỗi sợ ấy quá mạnh, quá lớn, choán đầy cả hai.
    Giờ thì Minh đã hiểu ý nghĩa thực sự của cụm từ Thrills and pills in trên áo phông Tina mặc sáng nay.
    Tina về nhà, nhưng hứa khoảng 6 giờ tối sẽ quay lại. Cô sẽ xin phép ba mẹ cho ngủ thêm một tối nữa với Minh, để bạn thân không phải ở nhà một mình. “Tớ thử tìm một cây Thánh giá, mang đến đây, để bảo vệ tụi mình!” – Tina hứa khi ra khỏi cổng, đi bộ đến trạm xe buyt.
    3 giờ chiều. Có tiếng chuông cửa.
    Là vị khách lẽ ra phải đến buổi sáng.
    Chỉ khi Nguyên dắt xe qua cổng, lảo đảo sắp bước lên bậc tam cấp vào phòng khách, Minh mới nhận ra, cậu ấy đã chạy xe trong tình trạng mùa lòa.
    Nguyên ngã vật trên bậc thềm, mặt úp sấp. Khi Minh rụt rè đưa tay sắp sửa xoay nhẹ gương mặt cậu ấy lên để kiểm tra vết thương, thì cậu ấy chậm rãi tự ngoảnh lên.
    Một bên mắt phải cậu ấy như bị ai đó hoặc một vật gì đó va đập mạnh. Khi Minh nhìn sâu vào con mắt bị thương, cô bỗng nhận ra nó giống như một khối thủy tinh vỡ.
    Mà thực sự, đó là một con mắt bị vỡ. Vỡ lớp trên cùng.
    Minh chạm nhẹ vào mảnh thủy tinh mỏng manh bong ra nơi khóe mắt.
    Cậu ấy đeo contact lens nâu, để có màu mắt của người bình thường. Dưới những mảnh vỡ, màu thật của con mắt bị thương đã hiện ra. Đôi mắt trong suốt ngả màu xanh vert của những lá non tử đinh hương.
    Dưới hiệu ứng ánh sáng của tuýp đèn neon tạo hình cây guitar điện và dòng chữ STEEL WOOL – cũng là tên tiệm café nhạc rock khai trương cách đây chưa lâu, hiện choán gần trọn khối nhà trung tâm khu shopping junction - những bóng người bên ngoài tường kính trở nên xa vời. Họ, khách hàng trẻ tuổi của các cửa hiệu thời trang, những tiệm thức ăn nhanh đang chuyển động liên tục, hoặc hấp tấp như thể món đồ mình ưa thích sắp bị mua mất, hoặc thong thả hài lòng với bữa tối ngon miệng. Hầu hết đi thành nhóm, nhiều đôi nắm tay nhau, cũng có ai đó đi mua sắm chỉ một mình. Các dây đèn hắt ra từ các cửa hiệu rực rỡ. Những luồng sáng ngắt quãng tỏa xuống từ dãy cột đèn đường, không cao lắm, thiết kế theo kiểu các trụ đèn hơi Châu Âu đầu thế kỉ trước. Tuy nhiên, không ai trong đám ấy có thể nhìn rõ mặt. Mọi người đều đội mũ phủ tai hoặc kéo hoodie trùm kín đầu. Quang cảnh như thể bên ngoài kia, không gian thuộc về một đám rước câm nín, nơi chỉ có màn sương mờ đục, hơi lạnh giăng mắc trên những con đường lát gạch sỏi cắt nhau, tạo thành vô số lối rẽ. Nếu chỉ bận tâm hàng hóa trưng bày tràn ngập tựa các ngọn đồi thẫm tối dọc theo con đường ấy, thì đám rước sẽ không bao giờ biết đến điểm dừng.
    Nhưng bên trong Steel Wool, mọi thứ khác hẳn. Không khí hầm hập. Những chiếc bàn gỗ thích được kê khá sát, ở khu vực ngay từ cửa bước vào cho đến tầng hầm. Gương mặt các vị khách được phép lọt vào đây tràn đầy tự tin. Họ buộc phải trên 18 tuổi hoặc đủ khả năng thuyêt phục tay bảo vệ vạm vỡ như Kinh Kong tin vào con số ấy. Dù mới vừa qua sinh nhật tuổi 17 vài ngày, nhưng vẻ mặt u ám của Nam Trung từ lần trước đến đây đã khiến tay bảo vệ cho cậu qua cửa, không chút ngờ vực mảy may.
    Mùi capuccino nóng, mùi latte macciato ướp lạnh, mùi chocolate cháy xém, rồi cả hương thơm của những chai nước hoa quả lên men vừa bật nắp tràn ra, trộn lẫn vào nhau, tạo thành một thứ hương vị nồng sực, thoạt đầu hơi khó chịu tuy nhiên khi đã hít thở quen, thì lại quyến rũ đến mức người ta không buồn nhúc nhích. Trung cũng vậy. Đã hơn hai tiếng kể từ lúc đẩy cửa vào, men theo cầu thang gỗ bước xuống tầng hầm lửng, chọn cái bàn trong góc tối, với luồng sáng duy nhất chiếu vào từ chân của sổ ngang tầm mặt đường, cậu ngồi lì trong bầu không khí đặc sánh, để mặc cho thứ hương thơm u tối thấm thẳng vào phổi. Nhưng không chỉ mùi hương, còn cả âm thanh những bản nhạc glam rock túa xuống từ các loa âm trên trần, chảy tràn ngập, len lỏi vào từng ngóc ngách. Giọng hát David Bowie biến thành vô số sợi len thép lóng lánh, đan bện, như tấm màn chắn bức bối, chứ không phải là “miếng giẻ cọ nồi” như tên quán Steel Wool. Ngồi thu mình, Trung thỉnh thoảng nhấm chút ca cao sữa nóng, còn thì lặng im, bất động. Căng mắt nhìn ra bức tường kính, cậu kiên nhẫn chờ sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt.
    Hai tháng nay, trước cả thời điểm xảy ra cái chết gây chấn động của Việt Hoàn , nh ững gì tạo nên cuộc sống của Trung bỗng dưng bị xô lệch. Trạng thái bình thản và vô tư lự biến mất, khi những người tình cờ gần bên cậu lần lượt bị tấn công, theo các cách thức khó ngờ trước. Đáng sợ hơn, sự nguy hiểm ấy không hề có dấu hiệu ngưng dứt mà ngược lại, mức độ tàn khốc càng lúc càng tăng cao. Mọi thứ trở nên mất kiểm soát, ngay cả hành vi và các cư xử thông thường của chính bản thân Trung. Để chống cự với nỗi sợ hãi trước các tình huống kỳ dị, để có những khoảng khắc lãng quên, cậu lao vào đua xe. Cậu tấn công bất kỳ ai khiến cậu khó chịu. Những cô bạn gái ngưỡng mộ Trung, sẵn sàng lao theo các cuộc phiêu lưu ngắn ngủi ấy, rốt cuộc chỉ là cái tên hay gương mặt nào đó lướt qua, cậu có thể ném bỏ ngay mà không hề áy náy. Bài vở hay môn bóng rổ ưa thích cũng không còn quan trọng. Bởi thực sự, chính cậu còn chẳng thấy chút giá trị nào bên trong chính mình.
    Tuy nhiên, giữa tâm trạng hỗn độn ấy, có một phát hiện bám chặt vào suy nghĩ của Trung, tựa giác bám của loài bò sát
    Tai nạn lần lượt xảy ra với các cô bạn cậu không phải là sự cố tình cờ.
    Điều này đồng nghĩa họ là nạn nhân của một trò sắp đặt tàn bạo nào đó.
    Đối tượng bị ngờ vực thoạt tiên hướng về Doanh Minh. Mọi manh mối ban đầu chỉ dẫn như thế: Cuối năm 11, cô bạn mà cậu từng cảm mến đột nhiên thay đổi. Nhà cô chuyển ra khỏi trung tâm thành phố. Sau Hè, ở cô, bỗng hiện lên vẻ rụt rè, của người e sợ phạm phải sai lầm nào đó. Và đặc biệt là sự hiện diện không sao giải thích được của cô mỗi lúc tai họa xảy ra…. Tuy nhiên, khi Nguyên xuất hiện trong trường dưới danh nghĩa thành viên 12A1, ngay tức khắc, mối nghi ngại bẻ ngoặt sang hướng khác.
    Cũng như Minh, kẻ mới đến luôn lảng vảng tại hiện trường trước hoặc sau khi diễn ra biến cố. Hay khác biệt ở chỗ, cậu ta chưa từng hoảng hốt hay kinh ngạc. Sự bình tĩnh đến mức thản nhiên của kẻ ấy – điều Trung cảm nhận rất rõ lúc Nguyên thình lình tấn công cậu trong nhà vệ sinh cũ, rồi khi xảy ra cú ngã của Việt Hoàn – có thể mang ý nghĩa gì khác nếu không là bằng chứng cho thấy, hết thảy những điều đó đã được dự liệu từ trước?
    Nỗi hãi sợ và ngờ vực trở thành một gánh nặng. Không ai đủ tin cậy để cậu chia sẻ. Trung giận dữ nhận ra, bên này đường biên, cậu chỉ có một mình, không thể hy vọng hay dựa dẫm vào ai. Còn tất cả thế giới còn lại bên kia đường biên đều ẩn giấu nguy cơ khiến cậu phải đối diện với dấu chám hết bất ngờ, tàn bạo.
    Và trên hết, trong tình huống này, phải có lựa chọn: Hoặc cứ ngồi im, giữ niềm tin ngây thơ rằng các rắc rối rồi sẽ qua, mọi thứ tự khắc quay trở về vị trí của chúng. Hoặc phải lao vào bên trong chuỗi rắc rối ấy, xuyên qua chúng, lần theo từng manh mối nhỏ nhất, để truy tìm sự thật.
    Yếu tố cần thiết cho cuộc truy tìm ấy không phải thông minh, mà là can đảm.
    Ta chỉ có một mình! Hơn một lần Trung tự nhủ. Khi không có gì bấu víu nhằm đưa ra lựa chọn tốt nhất, thì hãy chọn một thứ bất kỳ, và cố gắng hoàn thành tốt nhất lựa chọn ấy, ngay cả khi phát hiện ra nó chính là tình huống xấu nhất. Mọi lối đi, nếu kiên nhẫn đeo đuổi đến cùng, sẽ phải dẫn đến một chỉ dẫn đáng giá.
    Không phân vân nữa, cậu lao vào tìm kiếm tung tích thực sự của Nguyên.
    Tuy nhiên, mách bảo của mấy cậu bạn 12A1 chơi chung trong đội bóng rổ không đem lại manh mối khả dĩ. Mọi người chỉ biết sơ sài rằng Nguyên mới chuyển đến thành phố. Hiện cậu ấy sống với gia đình trong ngôi nhà nhỏ, không có địa chỉ cụ thể, nằm trong khu vực dành riêng cho các chuyên gia, khách lạ khó lòng lai vãng. Cậu ta luôn về nhà sớm ngay khi giờ học chấm dứt, với lý do trông coi nhà cửa vì người lớn đi vắng, không có thời gian tụ tập như các thành viên khác trong lớp. Hết thảy thông tin đều hợp lý, Trung nhận ra. Tuy nhiên, một khi mọi chi tiết ổn thỏa đến mức không có gì để thắc mắc, thì chắc chắn phải có gì đó đang được che giấu.
    Vào buổi trưa bị giữ lại trường để bên điều tra làm sáng rõ tai nạn của Việt Hoàn, suýt nữa cậu nhắc đến Nguyên. Lúc đứng chờ Việt Hoàn xử lý cho xong vụ tranh chấp quyền sử dụng ngăn tủ đựng đồ dùng cá nhân với Minh và Tina, tất cả mọi thành viên bên 12A1 đều về hết, trừ Nguyên. Tiếc rằng, kẻ tình nghi đã làm gì, hành động ra sao khi Việt Hoàn rơi xuống thì cậu lại lơi mắt không theo dõi. Tuy nhiên, Trung đã kịp dừng lại, trước khi thốt ra cái tên nghi ngại. Cậu muốn tự mình khám phá. Bất cứ điều gì đánh động, chỉ khiến kẻ tình nghi cảnh giác che đậy, gây khó thêm cho việc lần theo sự thật.
    Cũng buổi trưa hôm đó, một chi tiết nữa, nhấn mạnh phỏng đoán của cậu là đúng. Cuộc nói chuyện với điều tra kết thúc, ra khỏi cổng trường, cậu lại nhìn thấy Nguyên. Nhưng, khi Trung phóng xe tới gần, Nguyên đã nhảy lên xe buýt cùng lúc ấy ghé vào trạm. Bám theo, Trung hy vọng sẽ biết được nơi ở của kẻ đáng ngờ. Qua lớp kính bên thành xe buýt, gương mặt kẻ tình nghi đang hướng ra ngoài, không hẳn dõi về phía cậu. Đó là một đôi mắt khiến Trung rùng mình: Tròng đen màu nâu nhạt, rất rộng, choán gần kín mắt. Cấu tạo sinh học lớp trên cùng của nhãn cầu quá khác thường, tạo hiệu ứng hút ánh sáng bên ngoài nhưng không có tia sáng tỏa ra từ bên trong. Đôi mắt với ánh sáng nhìn trống rỗng xuyên qua kính xe ám bụi, xuyên thấu thản nhiên tất cả những gương mặt nào tình cờ lọt vào tầm nhìn của chúng.
    Tuy vậy, phát hiện đáng sợ nhất chỉ xảy ra vào lúc xe buýt trả khách ở trạm cuối cùng. Trong tất cả hành khách bước xuống, hoàn toàn không có bóng Nguyên. Phải chăng kẻ tình nghi đã trở nên vô hình? Hoặc dễ chấp nhận hơn, cậu ta hóa thân chớp nhoáng trong một nhân dạng khác, biến mất ngay trước mũi của người theo dõi?
    M

      Hôm nay: Wed May 15, 2024 2:45 am