๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥(Chào mừng bạn đến với diễn đàn lớp 9.1)♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Forum lớp 9.1: Hãy nói, hãy chia sẻ, theo cách của bạn

Keywords

Latest topics

» một nỗi buồn
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptyTue Dec 27, 2011 4:04 pm by pebuongbinh

» my love - westlife
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptyTue Nov 22, 2011 1:00 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySun Nov 20, 2011 3:52 pm by Admin

» The day u went away
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySun Nov 20, 2011 3:49 pm by Admin

» Ảnh 20-11 lớp mình nề ( ai cũng đẹp hết...kakakak)
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySun Nov 20, 2011 2:15 pm by Khách viếng thăm

» TIN ZUI TRONG NGÀY
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySun Nov 20, 2011 10:04 am by Shinee_saranghae

» Barcelona.No.1
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySun Nov 20, 2011 9:33 am by Shinee_saranghae

» yeu wa 91 oi !!!
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySat Nov 19, 2011 3:33 pm by pebuongbinh

» Sua? Di Girl 91
Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 EmptySat Nov 19, 2011 3:30 pm by pebuongbinh

May 2024

MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar

Affiliates

free forum


    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5

    avatar
    I_amagirl


    Tổng số bài gửi : 23
    Join date : 06/10/2011

    Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5 Empty Xuyên Thấm đây pà kon!!Kì 3-5

    Bài gửi  I_amagirl Tue Oct 18, 2011 3:38 pm

    KÌ 3: CHIẾC NHẪN BỊ MẤT CẮP



    Hết sức bất thường và theo cách bí hiểm, một điều gì đó đã xảy ra.



    NÓ hoàn toàn không giống một vài ảo giác từng mọc lên từ trạng thái u ám do tình thế cô độc kéo dài hay cơn choáng mệt do làm việc quá sức.
    NÓ muốn được biết đến, thông qua một số dấu hiệu. Đáng sợ hơn hết, hình ảnh kết thúc chuỗi dấu hiệu ấy là một cái chết gây choáng váng, tàn khốc đến độ một người giữ thăng bằng tâm lý khá tốt như Minh cũng bị đẩy vào tình trạng kinh hãi tột cùng.
    Nhưng, lại không thể khẳng định chắc chắn NÓ là một năng lực có thực mà bỗng chốc một cô gái nhỏ có thể chạm vào.
    Phải gọi tên NÓ là gì, cái thứ năng lực kì dị ấy, khi một cô gái nhỏ ngờ ngợ hiểu ra mình có thể nhìn thấy trước những điều sắp sửa biến đi khỏi cuộc sống này?
    Một tuần sau vụ chứng kiến tai nạn giao thông diễn ra ngay trước mắt, các giấc ngủ của Minh co ngắn lại. Rất khó nhận biết, nhưng rõ ràng cô đang trở nên hao gầy. Vai và cánh tay nhỏ hẳn, lộ ra các dẻ xương mảnh khảnh mỗi khi cô khuân ra từng đoạn hàng rào gỗ hay mang vác những chậu gốm trồng cây khá nặng, phụ giúp người thợ làm công nhật dựng xong hàng rào gỗ bảo vệ khuôn viên ngôi nhà và mảnh vườn. Dù công việc ngoài trời buộc phơi mình dưới nắng chói gắt thường xuyên, làn da hồng hào đầy sức sống của Minh từ lúc nào đó đã chuyển sang sắc xanh tái. Cô chưa kịp mua áo khoác và kem chống nắng, nhưng các đốm tàn nhang khó ưa lấm tấm trên gò má và chóp mũi vẫn mờ đi. Mọi thứ thuộc về cô dường như đang mất màu. Trong lúc Minh luôn tay làm việc, vài cơn đau dữ dội thảng khi hiện ra, đột nhiên, làm thế giới xung quanh cô sầm tối trong tích tắc. Duy nhất một thứ trong cô không yếu đi, mà càng mạnh thêm, đó là trực giác nhạy bén. Minh cảm nhận rõ, bất ổn đang hiện diện đâu đây, với vòng tròn bủa vây càng lúc càng thu hẹp.
    Cô không thể nhìn thấy hay gọi tên sự bất ổn rình rập đó. Vì nó vô hình. Vì nó câm nín. Và vì nó không hề truyền gửi bất kì dấu hiệu nào như người ta vẫn tin vào điềm báo.
    Một chiều muộn, khi Minh ngồi trên bậc tam cấp ở sân sau, tựa hẳn vào khung cửa, nhìn ra các đỉnh cây mềm rủ ngoài bờ sông đang được ánh hoàng hôn nhuộm thắm, tựa những chiếc cọ vẽ được nhúng vào thứ nước quả dầm sánh đặc, thì ba Minh bước đến sau lưng con gái từ lúc nào, lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
    - Có chuyện gì đang khiến con bận tâm? Có thể nói cho ba biết được chứ?
    Cô gái nhỏ hơi giật mình, ngoảnh lại, mỉm cười:
    - Thời tiết mùa Hè oi bức quá nên con mệt chút xíu thôi, ba! – Thoáng phân vân, cô gái nhỏ đáp khẽ, tự nhủ tốt nhất tạm thời giấu kín rắc rối. Từ bé, cô đã luôn tự tìm cách xoay xở mọi việc, tránh để ba mẹ phiền lòng vì những vấn đề bé mọn riêng mình. Không để ông bố kịp hỏi gì thêm, cô mau chóng thay đổi đề tài:
    - Cao ốc mà công ty ba trúng thầu xây dựng từ hồi đầu năm có phải một tháng nữa sẽ khởi công?
    - Đúng vậy. Đầu tháng sau, khi con bắt đầu năm học, thì cũng là lúc công trình vào guồng. Ba chắc chắn là bận bù đầu. Thậm chí sẽ chẳng tìm đâu ra thời gian để về nhà ăn cơm do con nấu! – Người đàn ông cũng ngồi xuống bậc tam cấp, tranh thủ thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của cả 2 cha con, để ngồi yên, nghỉ ngơi đôi chút bên cạnh đứa con duy nhất mà ông rất mực thương yêu. Thân hình cao lớn gần choán hết khung cửa hoàn toàn trái ngược với vóc dáng cô con gái nhỏ nhắn.
    - Ba sẽ mất cả 2 năm sắp tới cho công trình mới! – Minh nhăn nhó khi nghĩ cả gia đình sẽ rất khó có dịp đi du lịch cùng nhau trong quãng thời gian sắp tới.
    Luôn là vậy, những người lớn như ba cô vẫn hay đặt ra một số mục tiêu tốt đẹp để làm việc, không phải cho họ, mà cho người thân của mình. Nhưng rồi quá trình đi tới mục tiêu ấy, họ bị cuốn phăng trong dòng thác của sự bận rộn, không còn thời gian và cả sức lực để nhận ra người thân của mình cần nhất điều gì nữa. Nhưng biết làm sao được, với một người như ba Minh, tốt hơn cả là chấp nhận tình huống ấy, thông cảm và yêu quý ông hơn. Vẫn nhìn thẳng về phía trước, ông bố nhận xét:
    - Minh này, ba hơi ngạc nhiên khi lần đầu tiên, con lại quan tâm và ghi nhớ cả chi tiết lịch công trình của ba!
    - Vì con biết, ba đã phải trải qua một cuộc cạnh tranh quyết liệt, để công ty giành được quyền xây dựng tòa cao ốc từ lâu ba ấp ủ rất nhiều kì vọng.
    - Đúng. Một cuộc cạnh tranh. Không có từ nào chính xác hơn thế! – Giọng người đàn ông chùng xuống. Chỉ là biểu hiện mệt mỏi. Nhưng cũng khá giống dấu hiệu của sự khó chịu mơ hồ.
    - Sau bao nhiêu nỗ lực, thật vui sướng khi chiến thắng thuộc về mình trong cuộc chiến căng thẳng, phải không ba? –Minh vẫn mải mê với ý nghĩ ba mình là người đàn ông tài giỏi nhất, đáng ngưỡng mộ nhất mà cô từng biết trên đời.
    - Đó là lý thuyết. Thực tế không hẳn vậy, con gái ạ!
    - Con chưa hiểu! – Minh khựng lại.
    - Không bao giờ là vui sướng cả, khi người ta trải qua một giai đoạn phải chấp nhận sự thật: Xung quanh mình không có bạn bè. Chỉ có kẻ thù.
    Cô gái nhỏ lặng sững. Trong câu nói cô vừa nghe thấy, lóe lên tia chớp chói buốt. Thứ chớp sáng chỉ hắt lên từ sâu thẳm của một sự thật thẳng thừng, vô cùng cay đắng. Và quan trọng hơn hết, trải nghiệm sự thật ấy là điều người ta sẽ không bao giờ tìm thấy đủ sức lực hay can đảm để chia sẻ bằng ngôn ngữ thông thường, dù giữa quan hệ ruột thịt. Minh khẽ cất tiếng, thành thật:
    - Con luôn tin ba hành động đúng.
    - Ừ! – Người cha gật đầu, lấy lại vẻ điềm đạm.
    Một vệt gió khiến những cụm lá tử đinh hương mới trồng đung đưa, ngả giữa các song thưa của hàng rào gỗ sơn trắng. Xa hơn các đỉnh cây, trên mặt sông tựa tấm gương bạc, từng quầng nước da cam lóng lánh, trôi dạt. Mặt Trời sáng chói treo lơ lửng giữa tán lá bỗng chốc biến mất, như rơi xuống vực. Không khí dịu hơn, phảng phất hương thơm không thể nhầm lẫn của cây cỏ, sau một ngày cật lực làm nhiệm vụ của chúng dưới ánh Mặt Trời, giờ khoan khoái bước vào đêm. Đồng thời, bám theo mùi hương ấy, bóng tối và hơi lạnh cũng luồn vào khu vườn quanh nhà. Người đàn ông thoáng rùng mình.
    - Ba lạnh ư? – Không gì lọt ra khỏi mắt cô con gái.
    Ông bố buột miệng:
    - Hình như ba vừa nghe thấy tiếng một người…
    Cô gái nhỏ nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe:
    - Không có gì cả, ngoài tiếng gió len qua các tán lá. Nhưng ba đoán là ai đến nhà mình sao? Giọng người quen?
    - Không! – Người đàn ông vội lắc đầu – Đừng hỏi thêm nữa, vì con không biết gì nhiều về người ấy đâu!
    Minh im lặng chấp nhận. Cô hiểu, nếu ba đã từ chối thì phải có một lý do quan trọng và hợp lý. Rồi sẽ có lúc, ông nói cho cô biết thôi, khi thực cần thiết.
    Bóng tối dâng lên đậm hơn, xóa nhòa ranh giới những cảnh vật bên kia hàng rào. Tất cả tan thành lớp phấn màu mềm xốp, bao phủ quanh một hình khối nổi bật và sắc nét hơn cả trong không gian ấy – ba Minh. Cô gái nhỏ bỗng chuyển hướng nhìn. Đã lâu lắm rồi, cô chưa nhìn ông ở khoảng cách gần và trong trạng thái tĩnh lặng như lúc này. Hầu hết những người trong một gia đình, sống cạnh nhau, cùng hít thở chung bầu không khí, sẽ tin rằng họ vẫn gặp nhau thường xuyên, nên chẳng còn gì tò mò nữa. Niềm tin này khiến họ bẵng quên một điều: Họ chỉ nhìn, nhưng chẳng hề trông thấy nhau. Thế nên vào một lúc nào đó, họ mới nhận ra người sống cạnh bên đã trở nên xa lạ từ bao giờ. Thường khi ấy thì đã muộn… Tựa đầu vào khung gỗ, Minh chăm chú nhìn kĩ ba mình. Hiện ra dưới lớp vải kaki sờn bạc ám bụi, đôi cánh tay nâu sẫm với những khớp xương và khối cơ rắn chắc như đúc ra từ đồng khối. Dù gác hờ hững trên đầu gối, đôi tay đó vẫn gợi lên cảm giác về một con báo đang co lại rình mồi, sẽ trở nên cương quyết và táo bạo vào lúc không ngờ nhất. Bất giác, cô gái nhỏ nhận ra trên ngón trỏ bàn tay trái của ba mình có một vật thể lạ cô chưa từng trông thấy trước kia.
    Một chiếc nhẫn có sắc trắng. Cứng và lạnh. Bằng thép. Có lẽ.
    Đúng hơn, đó là một vòng tròn kim loại thuần túy, khiến người ta liên tưởng đến chi tiết long ra từ một cỗ máy cỗ xưa nhưng tinh xảo. Nó trơn nhẵn, không có mặt nổi trang trí ở phía trên như các loại nhẫn thông thường. Trên ngón tay của một người đàn ông vừa điều hành công việc bàn giấy, vừa trực tiếp điều khiển công việc ngoài hiện trường như ba Minh, chiếc nhẫn này không gợi cảm giác tách biệt hay lạc lõng theo cách các món trang sức phù phiếm thông thường gây nên. Ngược lại, nó biến thành một phần của chính con người ông, đơn giản, tràn đầy sức mạnh.
    Tích tắc thoáng qua, ánh phản chiếu của món đồ kim loại giống hệt tia mắt bí hiểm, chỉ có ở những kẻ sở hữu bí mật lạnh lùng, khiến cô gái nhỏ vội quay đi, không thể chịu đựng lâu hơn. Chừng như cảm nhận được cái nhìn khác thường của con gái dừng trên chiếc nhẫn, ba Minh đưa bàn tay đeo nhẫn về phía cô, gần giống như phân trần:
    - Ba nhặt được nó ở một khoảng đất thuộc công trường, khi đào móng. Bên trong nó hình như có khắc dòng chữ gì đấy mà ba chưa đọc được. Ba định mang về cho con, vì con vẫn thích sưu tập những món đồ lạ lùng. Tuy nhiên, không hiểu sao, sau khi đeo thử nó, ba đã không thể tháo ra, dù đã dùng đủ cách từ hôm qua đến sáng nay.
    - Có sao không, ba? – Minh lo lắng, và cả ngạc nhiên.
    - Hơi khó chịu đôi chút, và hơi buồn cười. Các kĩ sư và kĩ thuật viên trong công ty cũng không hiểu sao ba lại biến thành một gã đỏm dáng đeo nhẫn. Nhưng là do khớp ngón tay ba dạo này cứ sưng tấy, khá đau. Có lẽ ba bị dị ứng phụ gia gì đấy trong mấy loại vật liệu xây dựng mới. Vài bữa nữa thì ổn hết thôi, cái nhẫn sẽ là của con!
    Sau lời hứa, người đàn ông bỗng mỉm cười. Trong nụ cười làm cho các vết nhăn hằn lên trên vầng trán cương nghị, và làm những sợi tóc chớm bạc trên thái dương rung nhẹ, một ý nghĩ chắc chắn hiện lên, dù chưa bao giờ được ông nói thành lời: Tất cả những gì ông làm và ông giành được, không có mục đích nào khác là để dành cho con gái duy nhất. Làm cô vui. Bảo đảm sự an toàn cho cô trong suốt cuộc đời này.
    Quãng ngày oi bức nhất của năm đã lùi lại phía sau. Các cơn mua gột sạch lớp bụi xám bạc li ti phủ trên những phiến lá vô số. Một sức sống vô hình thấm vào lớp vỏ cây, len lỏi trong đất vườn. Vẻ lạ lẫm thường thấy của những loại thảo mộc vừa được hạ thổ đã không còn vết dấu. Mấy vuông lưới địa y Minh đặt rải rác giờ ăn vào đất. Những nhánh tia uốn lượn tích tụ đầy chất diệp lục cứ trổ ra ngun ngút, xanh rờn lên, lan tận xuống bờ đất lượn vát của dòng suối nhân tạo. Chúng tỏa ra một uy lực bí hiểm nào đấy, có lẽ chỉ có thiên nhiên mới thấu hiểu, nhưng cũng đủ để lũ cá bạo dạn trong dòng suối không bao giờ dám bén mảng đến gần. Êm mắt và bình dị hơn, áp hẳn vào mặt tường ngoài của phòng ăn, bụi thằn lằn trổ nhánh từng ngày. Vài nhánh lá mảnh khảnh đã vươn tận lên mí cửa sổ phòng Minh, với những đốm hoa mỏng mảnh như cắt ra từ lớp giấy mỏng tang, mềm mại và non yếu đến độ nếu không có ánh sáng lọc qua, sẽ thật khó nhận ra các đốm hoa tím nhạt, hoặc trắng mờ. Nhưng, đẹp đẽ và lạ thường hơn cả vẫn là hàng cây tử đinh hương dọc theo tường rào. Chưa đầy 3 tuần kể từ ngày xe tải chở chúng đến, với gốc rễ bọc trong khối đất quấn bao tải, chính tay cô hạ thổ. Vậy mà giờ nhìn ngắm. Minh cũng ngỡ những cây hoa ôn đới ấy đã hiện diện từ rất lâu, chứ chẳng phải đích thân cô tìm hiểu trên net, đặt hàng mua về từ vựa cây lớn gần nhà. Tất cả 8 cây tử đinh hương đều đã bén rễ. Đoạn thân phía gốc cây sẫm lại trong sắc xám, bám đầy rêu. Các cành nhánh với những phiến lá lụa xốp mảnh khảnh trổ dài trong đêm, hơi tái. Nhưng chỉ qua một ngày, dưới nắng trời, lớp vỏ mềm nhợt nhạt ấy sẽ săn lại, ngả sang màu vàng dịu, với những vân gỗ lờ mờ xanh như những mạch máu lúc ẩn lúc hiện bên dưới làn da.
    Mảnh vườn đã thành hình. Hồ bơi cũng đã lắp dặt xong hệ thống lọc tự động nhưng chưa xả nước vào. Đợi Tina đi du lịch về, đến nhà chơi, rồi 2 đứa sẽ cùng bơi, Minh tự nhủ, hài lòng nhìn thành quả làm việc liên tục suốt mùa Hè. Có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, cô gái tranh thủ lúc mạng kết nối lướt xem Facebook bạn bè hoặc chat với Tina, khi cô bạn thân dừng chân ở điểm nào đó trên hành trình dọc theo con đường di sản. Trong vài đoạn clip ngắn tự quay ở bãi biển, hiện lên hình ảnh cô bạn thân hoạt bát, vui nhộn khoe thân hình cân đối, lúc này đã trở nên săn chắc và rám nắng trong những bộ bikini thời trang nhất mùa Hè. Tina hào hứng kể chuyện những anh chàng trạc tuổi chẳng khó gì để quen ngoài bãi biển, về mấy màn tán tỉnh chẳng hiểu sao có chung một công thức của tất cả các chàng.
    - Tớ sẽ giới thiệu ai đó cho cậu nhé? – Tina gợi ý, kèm theo icon nụ cười láu lỉnh – Một trong số các cậu ấy đẹp như Taylor Lautner ấy. Cậu ta lướt ván cực siêu, suy nghĩ nhanh như hệ điều hành đời mới nhất và vô cùng thân thiện.
    - Nghe tuyệt đấy. Chỉ có điều tớ đâu thuộc “thể loại” mà các anh chàng như thế kiếm tìm! – Minh nhăn mũi, gõ phím trả lời ngay.
    Cô hiểu, Tina muốn bạn thân không buồn lâu, với ý nghĩ mình bị bỏ rơi. Một quan hệ mới luôn là phương thuốc hữu hiệu chữa lành vết thương cũ, hầu hết các cô gái đều tin thế. Nhưng Minh thì không. Dường như cảm nhận được bạn thân chẳng hào hứng đề tài này, Tina chuyển sang kể mẩu chuyện vui nhộn khác. Rồi cũng bất thần như khi hiện ra, Tina vội vã tạm biệt, đóng laptop để tiếp tục ra biển.
    Nhưng, có thật là Minh không hề nghĩ đến một ai khác không?
    Thảng hoặc, cơn mưa lớn vừa ngớt, sau khi dùng xẻng đào vài đường mương giúp nước mau rút đi trên lớp đất tơi xốp, Minh chống khuỷu tay trên hàng rào, thở đầy phổi làn không khí tinh sạch, vỡi những tinh thể mùi hương bảng lảng dịu ngọt đang bám vào từng phân tử hơi nước. Khép mi mắt, Minh cho phép tâm trí lang thang đôi chút. Và như đoạn phim được chiếu lại hơn một lần, trạm chờ xe bus hai tầng rồi chàng trai mảnh khảnh ngồi bên kia băng ghế hiện ra. Sự tiếp xúc mơ hồ khi ai kia giữ cô lại để không ngã cũng thoáng nhẹ bỗng. Rồi mấy ngón tay chạm lên tóc khi cô gục xuống bên bàn. Cảm giác yên ổn lạ lùng khi bước cạnh con người mới quen ấy, đi xuyên qua đám đông ồn ào mà như đi xuyên qua khu rừng tĩnh lặng… Thật lạ lùng khi nhận ra một ai đó có thể làm cuộc sống nhàn tẻ của ta biến hình. Một ai đó mỗi ngày hiện lên rõ nét hơn, sinh động hơn, chứ không mờ nhòe đi như lẽ ra. Một ai đó khiến ta hiểu, ta là một người được một đôi mắt khác nhìn thấy, chứ không chỉ là một cái tên dễ dàng bị xóa bỏ và thay thế bằng cái tên khác bất kỳ…
    Trong những thời khắc trôi dạt ấy, phía trên đầu Minh, tán tử đinh hương ngậm các hạt nước mưa lóng lánh, căng mọng. Lá cây như những bàn tay khum nhẹ, giữ nguyên các hạt nước ấy, ngay cả khi có trận gió mạnh lướt qua cũng không để chúng làm ướt cô gái nhỏ. Chỉ khi Minh đã quay trở vào trong nhà, mới có một trận mưa ngắn ngủi trút xuống. Những hạt nước đổ ập từ vòm lá nặng khác thường, hằn từng hõm sâu, như các ngón tay vô hình bấu mạnh vào lớp đất. Đó là khi lưới địa y bò quanh mấy gốc tử đinh hương rùng rùng biến sắc, đỏ rực lên như thấm máu, trong phút chốc.
    Cuối tháng 8 có những ngày rớt bão. Tiếng sấm rầm rì lang thang trong lớp mây mờ mịt xám, lan từ khu vực này sang khu vực khác của thành phố. Nhưng phải đến gần đoạn sông cặp theo khu đô thị mới, những tia sét mới đánh xuống, với tiếng nổ đinh tai dồn dập. Minh đóng chặt tất cả những ô cửa kính. Ngồi trên bệ cửa sổ, cô gác cằm, dõi mắt ra ngoài khoảng trời mờ mịt nước. Máy tính không thể kết nối net đã đành, truyền hình cáp cũng mất tín hiệu. Vài cú điện thoại cho Tina không thấy trả lời. Các cuộc gọi đến từ Trung – cậu bạn bóng rổ đã khỏe lại, nay đang nỗ lực nối lại mối quan hệ với Minh như trước kia – thì chỉ gợi lên cảm giác dè dặt khó hiểu. Việc cậu ấy thản nhiên rời xa cô tựa vết cứa sâu. Ngay cả khi cô gái cậu ấy đi cùng đã mất trong vụ tai nạn thương tâm, thì cảm giác đau nhói vào thời khắc Minh nhìn thấy họ bên nhau vẫn cứ nguyên vẹn. Thế nên đừng nhấc máy thì hơn. Không phải không đáng sợ khi rơi vào trạng thái đơn độc, nhất là khi người ta chưa đầy 17 tuổi, lầm lũi trong ngôi nhà vắng lặng thênh thang. Nhưng, suy cho cùng, ý nghĩa tối giản của từ “trưởng thành” là gì nếu không phải việc giữ được chút can đảm sáng suốt, trong các tình huống mà ta tin rằng vẫn có thể xoay xở một mình.
    Ăn tô mì nóng cho qua bữa trưa, Minh dự tính sẽ chọn đọc quyển sách về cuộc du hành của một số loài thực vật trên những vùng đất cổ xưa, hoặc bàn giấy, cọ mềm và màu nước để vẽ vài hình trang trí luyện kĩ năng hòa sắc. Bất giác, Minh sực nhớ. Có một thứ chắc chắn làm cho buổi chiều đầy mưa trôi qua trong hứng thú thực sự.
    Chiếc máy ảnh.
    Kể từ hôm mua chiếc máy ảnh ở khu phức hợp đến nay đã gần một tháng. Minh hoàn toàn quên bẵng sự hiện diện của món đồ đặc biệt ngay trong nhà mình, dù vẫn nhớ như in thời khắc Nguyên dẫn cô đi sang gian hàng bán các loại máy ảnh. “Một cửa hiệu gadget rất đáng để vào!” – chàng trai nói, xóa đi chút lưỡng lự cuối cùng trong cô. Những chiếc máy ảnh kĩ thuật số nhỏ gọn bày kín tủ kính phía ngoài thực ra chỉ hấp dẫn đôi chút về thị giác. Chúng tức khắc mất đi sức lôi cuốn – ít ra với một cô gái yêu thích các thiết kế đặc biệt như Minh – khi Nguyên dẫn cô tiến sau vào bên trong, nơi cuối tường có chiếc kệ gỗ giản dị, bày chừng chục chiếc máy cơ, kiểu dáng lạ lẫm, chỉ có thể thấy ở những đồ vật xưa cũ. Dù ông bán hàng giới thiệu các mẫu máy digital mới nhất nhiều tính năng vượt trội với sự tận tình hết mực, Minh vẫn quyết định dốc hết khoản tiền trong thẻ, mua chiếc máy cơ hiệu Leica, được sản xuất vào giữa thập niên 50 của thế kỷ trước.
    Khi cô gái nhỏ hỏi về lai lịch chiếc máy, người bán hàng thoáng bối rối, nhún vai: “Đây là một chiếc máy trong bộ sưu tập của cha tôi để lại. Ông cụ là người chơi ảnh thực thụ. Nhưng cụ đã mất năm ngoái. Tôi không biết gì nhiều về các loại máy xưa, cũng không biết cách bảo quản. Nên tôi mang bộ sưu tập của cụ ra bán dần. Chiếc máy này rất kén người chơi, nên còn lại đây…”. Minh im lặng, chạm nhẹ ngón tay lên chiếc bao da nâu thẫm vẫn còn vẹn nguyên. “Món đồ này thích hợp với một cậu con trai hơn là một cô gái như cháu!” – Người bán hàng nhận xét, rồi nhắc thêm, với chút áy náy, e ngại rằng nữ khách hàng trẻ tuổi đưa ra quyết định nhầm lẫn trong phút bốc đồng – “Đừng quên, chiếc máy này giống món trang trí hơn là vật dụng hữu ích. Vì đây là máy sử dụng phim. Người chụp phải tự tráng rọi. Thú chơi ấy tốn nhiều công sức, không đùa đâu!”. Minh gật nhẹ. Cô không bao giờ đổi ý, một khi đã quyết định.
    Suốt cuộc trao đổi và hướng dẫn sử dụng máy giữa ông bán hàng trung niên và cô gái nhỏ, chàng trai đi cùng hoàn toàn không góp lời nào. Dù giữ vẻ bàng quan của kẻ ngoài cuộc, không khó nhận ra đôi mắt cậu không rời cỗ máy nhỏ nhắn mà Minh chọn. Ánh nhìn của Nguyên chăm chú đến mức, thoáng qua Minh câu hỏi mơ hồ: Phải chăng chàng trai lạ lùng này ngầm điều khiển cô chọn mua chiếc máy, bằng ý nghĩ tràn đầy sức mạnh giấu kín?
    Nhưng giờ đây, trong buổi chiều thảnh thơi này, thì chiếc máy suýt bị bỏ quên đã hiện ra trọn vẹn vẻ đẹp độc đáo đến kì dị của nó. Trên bệ cửa sổ, cỗ máy cơ khí thu nhỏ không bị tác động bởi tương quan với đồ vật chung quanh. Nó là nó, duy nhất, trong nguồn ánh sáng xám dịu của chiều mưa, hắt qua vuông cửa. “Mình sẽ không phí phạm tiền bạc vào quần áo thời trang nữa, mà phải để dành mua phim đen trắng. Tháng sau mình đến hội Nhiếp ảnh học một khóa kỹ thuật phòng tối. Nếu không được vậy, mình cũng sẽ sưu tầm tài liệu trên mạng, tự thử nghiệm…”. Kế hoạch rõ nét, đầy cảm hứng, chỉ có thể bắt đầu từ một món đồ cụ thể khiến cô gái nhỏ thích thú thực sự. Mở nắp ống kính, Minh nhìn qua ô ngắm, hướng ra khung cảnh bên ngoài lớp kính cửa sổ.
    Góc nhìn qua ô kính ngắm bé xíu mở rộng khác thường. Các hình ảnh lọt vào tầm ngắm đều sắc nét, như được đẩy gần lại. Bỗng, Minh nhận ra có một chuyển động bên kia hàng rào gỗ trắng, thấp thoáng sau các tán tử đinh hương. Một bóng người lướt đi theo cách khác thường, như thể đế giày không chạm vào mặt đất.
    Minh vội hạ máy ảnh, im sững, thử nhìn bằng mắt thường.
    Không ai cả.
    Chuông gọi cửa bỗng vang lên.
    Cô gái nhỏ tìm chiếc ô, băng qua khoảng sân mưa vẫn rơi đều hạt.
    Mở vuông cửa trổ trên ổ khóa, nhìn xem khách là ai, Minh khựng lại.
    Vị khách là Nguyên, mái tóc và vai ướt đẫm nước mưa.
    Vị khách mỉm cười, nhẹ nhàng bước qua cánh cổng mở hé. Khi cậu ấy đưa tay cầm đỡ cho Minh chiếc ô để cô khóa cổng trở lại, cô chợt nhận ra trên một khớp ngón của bàn tay cậu ấy có vết hằn trắng mờ. Dấu tích của một chiếc nhẫn.
    Nụ cười ngưng đọng trên gương mặt chàng trai, lâu đến mức Minh ngờ ngợ hiểu ra, phía sau nó hoàn toàn không có niềm vui gặp gỡ. Thậm chí ngược lại, nó được trưng ra, để nguỵ trang thứ xúc cảm không thể phơi bày. Sửng sốt? Tính toan? Hay nỗi giằng xé vừa ập đến? rồi nụ cười ấy trượt đi, như chưa từng hiện ra.
    Trên phần cán gỗ cây dù, ngón tay Nguyên bất giác co chặt. Những khớp xương nổi rõ trên làn da trắng xanh. Vết hằn của chiếc nhẫn vô hình tức khắc nhoè mờ, như thể đó chỉ là một ảnh ảo tình cờ. Minh chầm chậm ngước lên vị khách. Một nửa gương mặt cậu ấy nhoè mờ. nhưng nửa bên kia, trái lại, hiện lên vô cùng sắc nét. Cùng lúc, cậu ấy nhìn xuống.
    Khoảng cách giữa họ rất hẹp, khi cùng che dưới một tán ô.
    ở tầm nhìn quá gần, mọi chi tiết hình ảnh của Nguyên bỗng dưng hiện ra trong vẻ mới mẻ kỳ dị. Những gì ký ức Minh từng ghi nhận trước kia đột nhiên lộ rõ sự sai biệt. Ấn tượng về chàng trai bình thản ở lần chạm mặt đầu tiên tại trạm chờ xe buýt là một cú lừa thị giác ngoan mục. Luôn là vậy, các đôi mắt hời hợt sẽ dễ dàng sập bẫy bởi những điều chúng muốn nhìn thấy hơn là những gì thực sự hiện diện. Kiểu tóc húi cao gọn ghẽ, bộ trang phục retro dung dị hợp thời – mà lúc này cậu ấy vẫn giữ nguyên – chỉ đơn thuần là lớp vỏ. Điều đáng kể nhất, nói rõ nhất con người ẩn giấu bên trong hiện ra ở các chi tiết khác, nhỏ nhặt, nhưng thật sự đáng giá: Thái độ thoả hiệp nhẫn nại không thể tạo nên đường nét cứng rắn và dứt khoát như khuôn hàm kia. Một nội tâm đơn điệu không bao giờ để lại vệt hằn mờ xám đau xót nơi khoé miệng. Trên vầng trán phẳng cùng chóp mũi nhỏ và nhọn ấy, trong đôi mắt một mí như được khắc nét bởi loại mực bấy hoại, chỉ có bộ óc từng trải ghê gớm mới đủ sức hun thành tia nhìn chăm chú, pha trộn giữa trạng thái buồn thảm tột cùng và thói quen tàn bạo cũng tột cùng.
    Ừ, Minh đã nhầm.
    Cô từng nghĩ chàng trai áo ca-rô xám với đôi giầy vải cổ điển và gấu quần jeans lấm lem bùn đất này trạc tuổi mình. Nhưng rõ ràng cậu ấy đã sống rất nhiều. Nhiều hơn cô có thể hình dung…
    Dù nói ra xấu hổ, thì sự thật là cô đã nhớ chàng trai ấy. Rất nhớ. Nhưng cậu ấy lại dửng dưng, vô cảm, bởi hồ như cô không tồn tại mảy may trong đầu óc cậu…
    Cô từng nghĩ đến các sắp đặt tình cờ mà đầy an ủi. Chẳng hạn thời điểm cô bị anh chàng bóng rổ gây tổn thương, thì một bàn tay khác đưa ra, giữ lại để cô đừng ngã. Nhưng, đôi khi, sự tình cờ vẫn có thể dẫn đến các ảo giác sai lạc…
    Không nên trò chuyện vơi người lai. Không mở cửa cho người lạ vào nhà. Những dặn dò mà các cô bé lên năm lên ba phải nhớ nằm lòng đến giờ vẫn đúng. Càng đúng hơn khi ở vị khách không mời này, toả ra quầng khí lạnh đáng ngại.
    Có nên kéo mạnh cánh cổng sắt lớn, đậy vị khách ra ngoài không?
    Đúng khi câu hỏi câm nín vang lên, một dòng năng lượng dữ dội, từ dôi mắt rộng hơi xếch kia, truyền qua khoảng hẹp, xuyên thẳng vào Minh. Choáng váng, cô gái nhỏ lùi bật về sau, đập lưng vào khoá cổng, đau điếng. Nhanh như chớp, vị khách tiến về phía trước một bước. Bàn tay trước mặt thoáng lưỡng lự, rồi nhẹ nhàng hạ thấp xuống. Một cách tự nhiên, như chưa hề có chút đe doạ nào gửi đi mới chỉ vài giây trước đó, vị khách nghiêng hẳn phần tán ô về phía Minh, tỏ ý muốn che cho cô khỏi những hạt mưa lây rây lúc này vẫn rơi xuống không nghớt.
    Nỗi sợ hãi tạm nguoio ngoai. Nhưng sự ngạc nhiên vì cuộc đến thăm bất ngờ đã bay biến, nhường chỗ cho nỗi hồ nghi khủng khiếp. Tia nhìn trong đôi mắt rộng dịu xuống, Nguyên lơ đãng hướng ra màn mưa, nơi mà với cậu hình như chẳng có gì là thực và cũng chẳng có gì là quan trọng. Để phá vỡ sự im lìm cô đặc giữa họ, Minh hỏi:
    - Anh biết địa chỉ nhà tôi. Bằng cách nào vậy?
    - Tôi không biết nhà Minh! – Nguyên đáp khẽ.
    - Nhưng anh đã bấm chuông nhà tôi. Và anh đang đứng ở đây!
    - Mô-tô của tôi vừa bị hỏng. Vấn đề là túi đồ nghề sửa xe tôi quên đem theo. Nếu cánh cổng này không mở ra, thì tôi sẽ gõ cửa ngôi nhà kế tiếp! – Chàng trai giải thích đơn giản.
    Trong sự đơn giản, luôn có sự thật. Ít nhất là một nửa sự thật. Nhìn các vết bùn bắn lên tận khuỷu tay và phần đế cao su trắng của đôi sneakers bám đầy những đốm đất còn rất mới, Minh dè dặt:
    - Tôi không nghe thấy tiếng động cơ của chiếc xe nào suốt vài giờ qua.
    Nguyên hất nhẹ cằm, hướng cái nhìn của cô gái nhỏ qua hàng rào gỗ trắng:
    - Chiếc xe dựng ngoài bờ sông. Tôi phải đi bộ vào khu dân cư này.
    Cô gái nhỏ nheo mắt, thử tìm kiếm. Không có mưu mẹo hay cái bẫy nào. Vị khách nói thật, hoàn toàn. Thấp thoáng sau nhánh tử đinh hương mảnh khảnh, cách chuwgf hai chục mét, một chiếc mô-tô màu olive dựng nghiêng. Nếu kính chiếu hậu cùng vài chi tiết bằng thép đừng ướt mưa bắt sáng loáng lên, cỗ động cơ lại mắt ấy đã chìm khuất trong đám cây lô xô và cacsi búi cỏ tràn ngập trườn ra tận sát mí sông.
    - Anh không có áo mưa? Nhưng anh có thói quen chạy xe trong mưa dọc theo bờ sông? Anh vẫn thường xuyên gõ những cánh cuawar xa lạ để kiếm tìm sự trợ giúp? – Minh chau mày hỏi dồn, không phải không có chút châm biếm.
    - Minh nghĩ sao cũng được, nhưng thứ tôi cần lúc này là cái kìm, chiếc tuốc-nơ-vít, và nếu có thể, là một sợi dây côn xe mô-tô, thay thế cho sợi dây đã bị đứt! – Chàng trai lãnh đạm đựa ra vài thông tin vừa đủ
    Thái độ thẳng thắn đượm chút bất cần của chàng trai bẻ gẫy thói quen gây hấn và đối đầu của cô gái nhỏ. Kìm và tuốc-nơ-vít thì Minh vãn sử dụng thường xuyên, khi tự sửa chữa vài món đồ điện trong nhà. Nhưng dây côn xe máy thì vẫn là vạt thể bí hiể, thậm chí hình dáng và công dụng của nó ra làm sao, cô hoàn toàn mù tịt. Nhún vai, Minh cũng chọn cách nói lãnh đạm không kém:
    - Trong nhà kho có rất nhiều vật dụng sửa chữa máy móc của ba tôi. Anh nên tự tìm các món cần thiết thì hơn.
    Giữa bãi cỏ lau trắng xoá rủ xuống vì đọng mưa, loáng thoáng nổi lên hai bóng người. Cô gái ngồi vắt vẻo trên gốc cây gẫy, có vẻ miễn cưỡng che ô cho chàng trai đang quỳ hẳn trên đất ẩm, chăm chú với chiếc mô-tô đồ sộ bị hỏng.
    Không có dáng vẻ thợ sửa xe lành nghề, nhưng các động tác Nguyên thực hiện tuần tự - từ đoạn tháo rời yếm xe, vặn từng con ốc mở động cơ, nương nhẹ mấy chi tiết máy, cho đến khi thay xong sợi dây côn bị đứt bằng một sợi dây thắng xe đạp – đều thuần thục. có một lúc, Minh còn rời khỏi khúc cây, cúi hẳn người xuống, tò mò nhìn kỹ cách cậu ấy nối sợi dây từ tay phanh bên trái xuống động cơ nhanh gọn và hoàn hảo. Dù kiến thức về máy móc cơ khí gần như bằng không, cô vẫn nhận ra sự khác biệt đáng kể ở chi tiết máy, nhìn dáng bề ngoài của chúng so với các loại xe thời thượng, như cái mô-tô vàng chanh của Trung chẳng hạn. Không có độ sắc nét rập khuôn và ánh kim loại bóng loáng của sản phẩm cơ khí hiện đại, mọi chi tiết của chiếc xe này đều ngả màu xám bạc. Đường răng động cơ hơi mòn, theo kiểu những cổ máy hoạt động liên tục hàng chục năm. Dù thời gian ấp lên vẻ xưa cũ phong trần không thể cưỡng chống, chiếc mô-tô cũ xưa vẫn toát lên vẻ đẹp đặc biệt – vẻ đẹp hiếm hoi chỉ có thể hiện diện ở mẫu thiết kế từ gu thẩm mỹ cổ điển và được lắp ráp bởi bàn tay sơ hữu ngồn cảm hứng tràn đầy. Nhưng, đáng kể hơn hết, ngồi im quan sát từ gốc cây gẫy, Minh đã nhận ra vẻ đồ sộ của cỗ máy lại tương thích tuyệt đối với vẻ ngoài mảnh khảnh, tinh tế như một pho tượng của Nguyên. Sự tương phản kỳ dị mà bổ sung cho nhau hoàn hảo, đến mức khó lòng tin ràng còn co gắn kết nào hài hoà hơn…
    Chàng trai chợt ngoảnh lại:
    - Chiếc xe này ra đời vào thập niên 50 của thế kỷ trước. Kỷ nguyên vàng của một số nhãn hiệu máy móc động cơ hàng đầu châu Âu, trở thành thương hiệu đẳng cấp rất đắt giá sau này. Nhưng đáng kể nhất, khó tin nhất, là tất cả máy móc của các nhãn hiệu ấy lại được làm thủ công tình xảo, với số lượng giới hạn.
    - Thông tin thú vị thật, lần đầu tiên tôi được nghe đấy! – Vẻ mặt nghiêm trang hơi khác thường của chàng trai khiến Minh bỗng nảy ra một ý tưởng bông đùa – Nhưng anh không ngụ ý rằng anh đã sở hữu chiếc xe này từ khi nó xuất xưởng chứ?
    Vệt sáng xanh mỏng đọng dưới đáy đôi mắt rộng tắt ngấm, hệt những ngọn đèn bỗng chốc lịm đi trong căn phòng đóng chặt cửa.
    Khoảng khắc rất ngắn, gần như không hề tồn tại, nhưng đủ để Minh nhận ra cô vừa phạm một sai lầm nặng nề. Chính xác sai lầm ấy là gì, thì cô không thể gọi tên.
    Không nói gì thêm nữa, sau khi ráp lại hộp số chiếc xe hoàn chỉnh, Nguyên nổ máy. Chiếc mô-tô hoạt động như bình thường. Cầm trong tay mấy dụng cụ sửa xe vẫn còn ram ráp bụi đất cùng dầu mỡ, nỗi buồn mơ hồ xâm chiếm Minh, khi nghĩ rằng chàng trai gây nên ấn tượng dịu ngọt, vừa nguy hiểm lại lùng này một lần nữa sắp biến mất. Và cô sẽ chỉ có thể nghĩ về cậu ấy như một người vắng mặt luôn hiện diện.
    Tuy nhiên, trái với dự đoán của Minh, chàng trai tắt máy xe. Quệt mồ hôi trên trán, Nguyên nói: “Cần dọn lại kho nữa, đúng không?” Minh khựng lại. Rất hiếm người có ý thức trách nhiệm với những gì mình đã gây ra, nhất là trong tình thế không mấy thảnh thơi. Ban nãy, bới tung những thùng hộp chất đống mà không thể tìm được sợi dây khả dĩ làm dây côn, cả hai đành lấy sợi dây phanh trong chiếc xe đạp cũ. Chàng trai thoạt đầu từ chối khi biết đây là cái xe Minh được ba mua cho, để tập đi, hồi cô còn nhỏ xíu. “Không sao đâu” – Cô nhẹ nhàng – Chiếc xe không còn sử dụng được nữa. tôi mang nó đến đây, như mang theo một kỷ niệm của tuổi nhỏ mà thôi”. “Thật sự Minh không thấy khó chịu sao, khi món đồ kỷ niệm không còn nguyên vẹn?” – Chàng trai lưỡng lự. “Một phần của quá khứ có ích cho hiện tại có lẽ vẫn tốt hơn là nguyên vẹn dẫn đến mục ruỗng!” – Minh đáp nhẹ, phân vân nhưng thành thực.
    Dựng chiếc mô-tô đã sửa trong sân, Nguyên vào kho, xếp trả về vị trí cũ đống đồ đạc bề bộn. Từ trong hộp carton căng phồng bị rách nắp, vốn đựng đồ đạc mang sang từ nhà cũ mà không sử dụng nữa, một khung ảnh composite, kiểu dáng khá phổ biến của hơn mười năm trước, được đúc giả như món đồ chạm bạc, thình lình rơi xuống ngay trước mũi chân chàng trai. Cậu cúi nhặt.
    Đó là bức ảnh màu đã ố vàng bốn góc chụp gia đình Minh, khi cô mới học lớp hai. Minh ở giữa, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn vào ống kính, mái tóc kiểu người da đỏ thả xuống hai bên tai nên khuôn mặt càng nhỏ thó. Thời ấy, mẹ cô vẫn trẻ, nụ cười mơ hồ, rất khác với vẻ mặt nghiêm nghị hiện tại. Chỉ có người cha vẫn thế. Đôi vai vững chãi, tia mắt sáng rực như mũi khoan, nhìn xoáy vào những kẻ đang nhìn mình, không che giấu tham vọng quyết liệt. Nhưng thu hút nhất trong bức ảnh không phải nhân vật nào, mà chính là hai bàn tay của đôi cánh tay sải rộng, ông choàng cả vợ và con.
    Với khung ảnh trong tay, Nguyên đứng im, rất lâu, đến mức cô gái đang quỳ gối xếp vào hộp các vật dụng sửa xe cũng nhận ra sự yên lặng kỳ quặc. bước đến gần chàng trai, ghé mắt bức ảnh đã lâu cũng không nhìn thấy, Minh bật cười thích thú:
    - Anh ngạc nhiên khi thấy tôi hồi bé sao?
    - Người đàn ông trong ảnh này là ai? Dường như không nghe câu hỏi, giọng chàng trai vang lên, mờ đục, như vọng ra từ hang động sâu thẳm.
    - Ba tôi! – đến lượt cô gái nhỏ khựng lại vì thái độ rõ ràng bất thường của vị khách – Có chuyện gì không ổn sao?
    - Không gì cả! – Trong giọng vị khách, sự cân bằng trở lại – Tôi hơi tò mò.
    - Nhìn ba tôi thật ấn tượng, đúng không? – Minh mỉm cười, với niềm kiêu hãnh không giấu giếm – Dù các cô con gái luôn tự hào về cha mình, thì tôi vẫn phải nói rằng, ba tôi rất giỏi trong lĩnh vực ông làm việc. Chỉ có những ai bản lĩnh mới có thể thực hiện điều mình muốn và điều khiển xung quanh đi theo mục tiêu mà mình đề ra. Không có nhiều đàn ông như vậy trong cuộc sống đâu!
    - Hẳn vậy! – Nguyên hơi xoay người, tránh luồng đèn neon từ trần nhà kho khá thấp chiếu trực tiếp vào bức ảnh.
    - Anh uống nước? – Minh đổi mới đề tài – Tôi có Coke, trà chanh, yogurt vị đào…
    - Một ly nước trắng, nếu có thể! – Chàng trai cắt ngang, cộc lốc.
    - Sao vậy? – Minh nhăn mũi châm chọc – Sở thích nước giải khát của anh cứ như một bông hoa trong rừng mưa nhiệt đới!
    Vệt sáng gợn sóng trong hai con ngươi một lần nữa tắt ngấm. Nguyên không đáp. Nhưng đôi mắt ngoảnh nhìn Minh biến thành hai hốc đen ghê rợn.
    - Thôi được rồi! Một ly nước trắng – Cô khẽ lặp lại, thoáng run nhẹ.
    Giờ thì Minh đã có thể gọi tên sai lầm mình đã phạm phải với nhân vật đặc biệt này: Cô không được phép đặt các câu hỏi khiến cậu ấy phải hé lộ con người bí mật và tăm tối được bọc kỹ trong lớp vỏ bề ngoài vốn dĩ dễ gây thiện cảm – con người mà cậu ấy tuyệt đối ngăn cấm bất kỳ ai chạm vào.
    Dọn xong đống bề bộn và uống cạn cốc nước trắng, Nguyên bước khỏi cửa nhà kho, tiến thẳng ra sân. Trong ánh sáng chiều sắp lịm tắt, vị khách vội vã dắt chiếc mô-tô qua cổng. Nhìn lướt cô chủ nhà bé nhỏ, cậu nói nhanh: “Cảm ơn!”. Minh bỗng vươn vai, toan nắm cánh tay Nguyên. Nhanh hơn, cậu ấy rụt lại. Vệt lông mày thanh tú như vẽ bằng mực nho hơi cau:
    - Minh muốn hỏi gì nữa ư?
    - Hãy giải thích tò mò này của tôi: Vì sao anh không chạy xe trên các con đường trải nhựa quanh đây? Lý do thực sự khi điều khiển mô-tô mà anh lại luồn lách trong đám cỏ lau bám theo vệt đường đất dọc bờ sông?
    Vẻ lưỡng lự phớt qua. Rất nhanh, chàng trai chọn được lời đáp gần nhất với sự thật có thể hé lộ:
    - Tôi đang lần theo dấu vết một người. Suốt mấy tuần qua. Không có manh mối xác thực nào ngoài thông tin người tôi cần tìm hiện sống trong khu đô thị cao cấp này.
    - Buồn cười thật. Anh nghĩ rằng người ấy sẽ ẩn náu trong một hõm đất nào đó ngoài bờ sông, hay lẩn trốn giữa các bụi cây và bãi cỏ lau?
    - Tôi chỉ cần biết nơi người ấy hiện diện. Trực giác có thể mách bảo điều này.
    - Mối liên hệ của anh và người đang cần tìm là gì?
    - Đừng hỏi! – Nguyên gạt đi, không phải không thô bạo.
    Xe nổ máy. Âm thanh động cơ trầm đục. Vệt khói mỏng phả từ ống pô hạ thấp. Thoáng chốc cả người và xe đã biến mất cuối trục đường chính trải nhựa phẳng mịn.
    Vì lẽ gì con người lạ lùng ấy không tiếp tục chạy dọc bờ sông? Minh sực nhớ.
    Trước khi trở vào nhà qua đường cửa bếp, Minh rẽ vào nhà kho, tắt đèn và bấm khoá cửa. Khung ảnh cũ trên nắp thùng carton, lật úp. Có nên mang bức ảnh vào phòng khách, thay khung mới, như món trang trí đặc biệt? Nhưng, cầm lên cái khung, cô bàng hoàng. Bức ảnh biến mất. Nó đã được tháo vào lúc cô chạy sang bếp lấy cốc nước trắng. Minh trừng trừng cúi xuống lớp kính rồi nhìn chiếc cốc ban nãy vị khách cầm uống. Dưới ánh neon trắng lạnh thô bạo, dấu vết bàn tay bám đầy dầu mỡ xe in hằn trên chất liệu thuỷ tinh trong suốt.
    Đó là những nếp nhăn li ti toả rộng, gợi liên tưởng về lớp vỏ cây mỏng rứt rạn vì thay đổi bất chợt của thời tiết. Thật kỳ dị nếu tin đây là một dấu tay thông thường.
    Minh không ngừng nghĩ đến chàng trai tử đinh hương, ngay cả khi đã nhập học gần một tháng. Như thể sau cuộc gặp không định trước hôm ấy, quầng sáng xanh mờ quanh Nguyên rơi lại một vạt nhỏ, vương vào góc vườn khuất, chia tách thành hàng triệu phân tử li ti, rồi tự nhân lên, tan lẫn vào bầu không khí mà cô gái nhỏ hít thở.
    Tại sao cậu ấy đánh cắp bức ảnh cũ không hề liên quan?
    Phải chăng cậu ấy không chạy dọc bờ sông lùng sục nữa, bởi đã tìm được thứ cần tìm trong chính nhà Minh?
    Thực ra cậu ấy đến từ đâu? Có gì trong những mảnh ghép lắp đặt nên cuộc sống bí ẩn của cậu ấy?
    Mỗi lúc làm bài tập mà chuông cửa vang lên, hoặc đang tỉa cây trong vườn có tiếng động cơ mô-tô vọng đến, Minh đều khựng lại. Một cách vô thức, cô mân mê chiếc nhẫn kim loại trắng mà ba cho, đã được cô xỏ qua sợi dây da mảnh, đeo trên cổ như mặt dây chuyền. Nhìn qua cửa sổ hoặc hàng rào, cô nín thở, ngỡ sắp nhìn thấy đôi mắt xanh xám lạ lùng. Nhưng, dù đã biết nhà Minh, chàng trai tử đinh hương vẫn không xuất hiện. cả tháng sau cũng thế.
    Thế rồi nỗi tò mò trộn lẫn khắc khoải ấy dần dần cũng lu mờ trước một sự việc: Muốn hay không, Minh vẫn phải giáp mặt Trung ở lớp mỗi ngày. Chưa kể những lúc va vào nhau ở hành lang. Cầu thang. Góc bàn căn-tin. Tất cả những nơi và những khoảnh khắc ít ngờ nhất. Dù cô gái nhỏ đứng lẫn trong đám đông các bộ đồng phục giống hệt nhau, thì đôi mắt người chơi bóng rổ vẫn lọc ra ngay, đặt lên cô gái nhìn đeo bám dai dẳng. Minh luôn vội vã lỉnh khỏi tầm mắt ấy. Chỉ khi ngồi trong lớp, giữa bạn bè, Minh mới cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
    Dự chấn sau vụ tai nạn giao thông khủng khiếp thay đổi Trung, theo chiều hướng kì quặc. Không còn là chàng trai hoạt bát, ý thức rõ về sức hấp dẫn của bản thân nhưng luôn vui vẻ và lịch thiệp với các cô nàng ngưỡng mộ, Trung trở nên lầm lì, thậm chí thô bạo. Trong vòng một tháng, cậu ta bị mời xuống phòng giám thị uống trà ba lần. Lần thứ nhất, cậu tham gia một cuộc ẩu đả kinh hoàng với một nhóm bất hảo bên ngoài sân thể thao. Lần hai, cảnh sát giao thông đến tận trường, truy tìm chủ nhân không có bằng lái của chiếc mô-tô màu vàng đắt giá, đã chạy điên cuồng trên đường phố đông đúc khi bị huýt còi. Và lý do khó ngờ hơn cho lần thứ ba: Cậu ta trèo lên bệ xi măng hẹp của lan can trước phòng thư viện, trong tư thế ngồi lơ lửng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến tất cả những đôi mắt từ sân trường ngó lên tầng năm đều thóp tim. Tuy nhiên, các buổi “uống trà” đều đơn thuần mang tính nhắc nhở. Bởi thực tế, từ đầu năm học, mọi người, cả thầy cô và các bạn, chia sẻ một quy ước ngầm hiểu cùng nhau: Cần phải cảm thông với cơn chấn động tinh thần của Trung, sau cái chết bất ngờ của cô bạn gái và chấn thương não trong vụ tai nạn.
    Tuy nhiên, chung quanh không thể hiểu được chính xác vấn đề của Trung.
    Duy nhất Minh khám phá sự thật, vào một giờ nghỉ đổi tiết thứ năm.
    Chuẩn bị cho giờ thực hành ở phòng thí nghiệm Vật lý, cô xách vội vã cái bình sứ trắng xuống tầng trệt lấy nước. Trước cửa khu vực W.C, trụ nhựa đỏ báo hiệu bên trong đang được nhân viên dọn vệ sinh. Sợ muộn, Minh vòng qua hành lang phía sau, nơi có một nhà vệ sinh kiểu cũ, sắp sửa bị đập bỏ.
    Qua mấy ô thông gió vỡ nát, luồng sáng xanh trong vắt chiếu thẳng vào bên trong nhà vệ sinh cũ, khiến một số ít đồ vật bên trong nổi rõ nhưng đồng thời cũng làm những thứ còn lại chìm sâu hơn trong bóng tối vẩn đục. Hệ thống nước ở đây còn sử dụng được. Hơi ẩm nhan nhát mùi rêu toả ra từ những chiếc lavabo xanh xỉn xếp hàng dọc theo bức tường loang lổ. Bên trên mấy chậu rửa, một số tấm gương vẫn nguyên vẹn nhưng cũng ố mờ, phủ đầy bụi. Bước qua khung cửa vỡ mẻ, mọi âm thanh ồn ào của trường học đột nhiên tắt lịm. Tiếng bước chân và tiếng loạt xoạt của vải áo đồng phục rõ mộn một trong sự tĩnh lặng.
    Đặt bình hứng nước vào lòng một lavabo, Minh mở chốt khoá. Vòi nước khô khốc. cũng không có âm thanh lộc ộc chạy trong đường ống dẫn. Tuy nhiên, khi cô vừa rút mạnh bình sứ trắng, luồng nước mạnh đột ngột phun ra. Đỏ sậm và đặc sánh, như một động mạch chủ bị vỡ. Suýt nữa Minh làm rơi chiếc bình. Nhưng luồng nước từ vòi đã trong vắt như thường. Thứ chất lỏng đỏ sẫm kia là do rỉ sắt lưu cữu đọng trong đường ống. Cô gái nhỏ vừa hứng nước vừa cười giễu sự nhát gan của mình. Đưa tay phủi lớp bụi bám trên tấm gương, cô thử xem vẻ mặt khiếp hoảng của mình ban nãy ra sao. Đúng lúc ấy, từ phía sau, một bàn tay chộp lấy vai Minh, còn bàn tay kia ghì mạnh đầu cô xuống. Trán cô va mạnh vào tấm kính. Chiếc nhẫn treo trên sợi dây da trước ngực đung đưa như một con lắc cuồng loạn.
    Không thể vùng ra, nhưng cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu. Cậu bạn bóng rổ. Các đường nét hấp dẫn trên gương mặt cậu ta nhoè mờ. Chỉ là lớp vỏ nhẵn lì, lạnh lẽo như bọc kim loại. Đúng khi ánh mắt Trung hơi lãnh đi, Minh vùng mạnh, xoay hẳn người lại. Hai bàn tay kẻ tấn công vội vã tóm chặt vai cô. Dựa lưng vào khoảng tường trống giữa hai bồn rửa, Minh run bắn:
    - Có chuyện gì vậy, Trung?
    - Không phải Minh biết rõ lý do hơn ai hết? – Câu hỏi, hay đúng hơn là lời kết tội, rít lên, như gió luồn qua khe cửa hẹp.
    - Mọi thứ giữa chúng ta đã chấm dứt, từ cuối năm học trước! – Minh khó nhọc nhắc – Minh rất tiếc tai nạn của Trung gặp phải. Nhưng thành thật, ngoài sự việc ấy, có lẽ Minh không quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến Trung nữa!
    - Minh vừa nói rất tiếc? – Cậu bạn bóng rổ ngả người tới sát mặt cô, thì thào – Lẽ ra, Minh phải ói là rất hài lòng chứ! Vì chính Minh đã biết trước tại hoạ sẽ xảy ra đối với tôi và bạn gái tôi kìa mà!
    Máu dưới da Minh đông lạnh. Trung biết gì về ảo giác mà cô chạm đến – cô bạn tóc nâu xinh đẹp trở nên vô hình, trong khi hai người họ đang đi cùng nhau? Tại sao cậu ấy thốt ra điều ấy, với sự xác tín ghê rợn đến vậy?
    Diễn biến trên gương mặt cô gái nhỏ không thoát khỏi đôi mắt tối sẫm lại trong cơn giận dữ của Trung. Cậu ta tiếp tục:
    - Im lặng, tức là Minh thừa nhận, có phải vậy không? Hồi đầu, tôi chẳng nghi ngờ gì cả. Chỉ khi trở lại trường, mỗi lúc chạm mặt Minh, sống lưng tôi lại lạnh buốt. Đó cũng là cảm giác tôi gặp lúc ở khu shopping junction. Gọi là linh cảm trước tai nạn ư? Nhưng tại sao, cảm giác mách bảo nguy hiểm luôn liên kết với sự hiện diện của Minh?
    - Minh không thể trả lời gì cả, vì Minh không biết gì cả! – Đôi môi tái nhợt mấp máy.
    - Nói láo! – Trung cười gằn – Minh là kẻ mang lại điềm gở!
    Tựa bầy động vật nhuyễn thể, những ngón tay đang bấu chặt vai Minh trườn lên, quấn quanh cổ, siết chặt. Chiếc nhẫn kim loại chết lịm trên khoảng da giữa cổ áo.
    Chưa bao giờ cảm giác rơi xuống hố băng, ngạt thở và không thể vùng vẫy rõ nét như lúc này. Bình sứ nặng trĩu tuột khỏi tay, rơi xuống sàn. Những mảnh vỡ tung toé. Những vệt nước tung toé. Âm thanh vỡ vụn kinh hoàng vang rõ. Trừ tiếng kêu cứu của Minh, không sao thoát khỏi cổ.
    Thình lình, vang lên một âm thanh khác nữa. Cú đập mạnh, từ phía sau. Buông tay khỏi vai Minh, Trung đổ vật người xuống, như một thân gỗ bị đốn hạ.
    Trung vùng không gian biếc xanh mà luồng sáng chiếu vào, nổi lên vóc dáng mảnh khảnh của một chàng trai có đôi mắt rộng chếch lên thái dương và đường viền mắt như được vẽ bằng loại mực bất hoại.
    - Anh là ai? – Nằm trên sàn nước ám rêu, Trung hé mắt nhìn lên, thều thào.
    - Học sinh mới của trường này! – Chàng trai tử đinh hương trả lời, bình thản.
    Năm học đã đi hơn hai tháng. Một sự kiện gân xao động không khí vốn dĩ bình lặng của lớp 12A2. Theo thông báo từ phòng hiệu trưởng đưa xuống, lớp chuẩn bị tiếp nhận thành viên mới, một nữ sinh từ trường khác chuyển đến, vào đầu tuần sau. Giờ ra chơi, thông tin này trở thành đề tài hầu hết người trong lớp đều muốn bàn đến, ngay cả mấy tên bạn trai vốn hay tỏ ra thờ ơ. Trông cô ta ra sao, phong cách và tính khí có khác biệt quá không? Cần sửa soạn thái độ ra sao để tiếp nhận người mới, giúp cô ta chấp nhận và tuân thủ những nguyên tắc riêng lớp nào cũng có nhưng không dễ dàng nắm bắt?
    Trong khi xung quanh bàn tán xôn xao, Minh ngồi im trong góc bàn của mình, bàn tay cô nắm nhẹ chiếc nhẫn móc trên sợi dây mảnh đeo cổ. Từ chiếc nhẫn, chậm rãi toả ra một nguồn năng lượng buốt lạnh, nhưng gợi cảm giác thư thải. Xuyên qua lớp da mỏng trong lòng bàn tay, thứ năng lượng ấy thấm vào thành mạch, len lỏi theo các mạch máu li ti lan rộng.
    Đôi mắt Minh khép lại. Trạng thái lơ mơ giống như khởi đầu một giấc ngủ. Tuy nhiên, cô gái nhỏ vẫn biết nơi mình hiện diện, nghe rõ chung quanh nói gì, còn mình thì đang tập trung nghĩ về điều gì. Vài phán đoán về thành viên sắp tới của trường chầm chậm diễn ra. Một khuôn mặt giả định. Các đường nét mơ hồ dần hiện rõ nét. Nét vạch mờ nhạt của lông mày. Đường viền ngắn cho khuôn mặt kém sắc thái. Vệt xám nhạt bóng đổ từ cái mũi bình thường. Chỉ còn chi tiết cuối cùng, hình dáng cái miệng, chân dung của người lạ sắp đến sẽ hoàn tất…
    Nhưng, một mũi tên vô hình thình lình xuyên qua não Minh. Buốt nhói.
    Bức chân dung mềm xốp vừa dựng bắt đầu rung lên bần bật, càng lúc càng nhanh. Các đường nét nhoè nhoẹt, trở nên méo mó như trong một cơn đau tột cùng. Trên là da vàng sáp, thoáng chốc đã hiện ra các vết li ti nứt rạn. Từ mảng đen chân tóc, vệt nhỏ đỏ thẫm bắt đầu rỉ xuống. Rồi thêm vài vệt khác nữa. Các vệt máu nhập vào nhau, mau chóng tạo thành một khoảng sẫm, biến nửa vầng trán của gương mặt đó thành một cái hốc tối đen. Tê cứng trong nỗi sợ hãi kỳ dị, một cánh tay Minh vẫn gắng sức đưa về phía trước, thử chạm vào hình ảnh ma quái như hắt ra từ tấm gương bị uốn cong. Đúng lúc ấy, vang lên một tiếng “rắc” nhẹ, trong và khô khốc. Gương mặt giả định nứt rạn, tan tành. Hay chính xác hơn, nó thu bé lại, in bóng trong hàng trăm mảnh kính tan mát đã nhuộm màu đỏ thẫm, khi tấm gương ảo giác vỡ vụn.
    “Không… ông…!” – Minh thảng thốt hét lên, tay co quắp ôm chặt quanh đầu.
    Những tiếng trao đổi rầm rì im bặt. Mọi ánh mắt nhìn đổ hết về chiếc bàn cạnh cửa sổ. Minh ngả người về phía trước. Đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền, tuyệt đối không để rỉ ra dù chỉ là một vệt sáng hoảng loạn.
    Nhảy phắt khỏi bệ cửa đang ngồi vắt vẻo, giật khỏi tai dây nghe iPod, Tina tóm lấy hai bên vai Minh. Bằng một động tác dứt khoát đến mức thô bạo, Tina đẩy mạnh khiến mái đầu nhỏ nhắn của bạn thân ngật hẳn ra sau.
    - Cậu bị sao vậy? – Tina hỏi dồn, hơi gằn giọng, vừa đủ rõ để Minh nghe thấy, vừa đủ khó chịu để lôi bạn ra khỏi trạng thái kỳ quặc – Chuyện gì xảy ra?
    Nhãn cầu bên dưới làn da mỏng manh của mí mắt chuyển động chậm dần. Minh hé mắt. Nhận ra gương mặt quen thuộc của bạn thân đang cúi xuống, cô khẽ lẩm bẩm:
    - Hình như tớ vừa nhìn thấy một việc gì đó, xảy ra với một ai đó. Một người lạ mặt, Tina ạ!
    - Việc gì? Kẻ lạ mặt trông như thế nào? – Tina bỗng hết sức chăm chú. Cô hất cằm về phía hành lang bên kia khung cửa, nheo mắt – Cậu đã nhìn thấy người ấy trên lối đi ngoài kia?
    Vẻ mặt chờ đợi của bạn thân cùng hàng chục tia mắt dồn đến của bạn bè gợi lên một linh cảm bất an. Minh lờ mờ nhận ra tốt nhất là đừng nên nói quá nhiều. Những điều cô nói ra lúc này, có thể gây ra tại hoạ. Với sự bình tĩnh đã tìm thấy lại, cô gái nhỏ thở nhẹ, lắc đầu, lái câu chuyện sang một hướng khác:
    - Có lẽ tớ ngủ gật vài phút. Cậu biết đấy, thỉnh thoảng vẫn có giấc mơ giống hệt như ngoài đời thật, khi ta chợp mắt.
    Mọi người hơi thất vọng, tản ra. Duy nhất một đôi mắt vẫn kín đáo hướng về phia cô gái nhỏ. Cậu bạn bóng rổ đứng trên bậc cửa vào lớp. Trong tia nhìn bất động của Trung, không chỉ đượm ngờ vực, mà còn một vẻ hãi sợ khó tả cùng nỗi thù ghét tột cùng.
    Hồi lâu, ánh nhìn đó mới trượt khỏi gương mặt Minh, dừng lại ở chiếc nhẫn lúc này vẫn đung đưa trên sợi dây mảnh. Sự chuyển động đều đặn vô cảm của chiếc nhẫn gợi liên tưởng đến quả lắc của chiếc đồng hồ vĩnh cửa, có khả năng giao động bất tận, không cần đến bất cứ thứ ngoại lực nào.
    Tina không thuộc mẫu người dễ dàng rời bỏ mối nghi hoặc, một khi nó đã hiện lên. Xoay lại chiếc ghế ở bàn trước, cô bạn ngồi xuống, cũng chống khuỷ tay, mặt đối mặt với Minh.
    Đó là một khung cảnh tình cờ nhưng gây ấn tượng kỳ lạ, bởi sự tương phản hiếm thấy. Xuyên qua tán lá dày rậm vươn ra từ nhánh cổ thụ cao ngang tầng ba của dãy phòng học, ánh sáng ngả màu xanh vert mềm mại, như một vết nước đặc sánh lan chảy chậm rãi trên mọi đồ vật mà nó chạm đến hay đi qua. Từ bức tường thấm mưa loang lổ, khung cửa màu lục trầy xước, mặt bàn nghiêng loang loáng, mấy quyển sách còn mới tinh, chiếc iPod vỏ hợp kim trắng mờ cho đến làn da và những ngón tay hờ hững co nhẹ của hai con người hiện diện trong khoảng không gần cửa sổ, tất thảy đều nhúng trong luồng nắng xanh không chói gắt. Và chính bởi luồng sáng ấy, mọi đường nét trên hai gương mặt bỗng hiện rõ ràng, như được vẽ bởi một đầu bút sắc mảnh, len lỏi giữa các khoảng bắt sáng rực rỡ với vùng tối xám đục. Nếu thái độ gay gắt hiện trên đôi lông mày cau lại của Tina thì ngược lại, vẻ gò bó của Minh có thể cảm nhận được từ dáng ngồi thu mình, với đôi vai gầy nhom so lên.
    Trong tư thế soi gương, hai cô gái mười bảy tuổi nhìn nhau, không thể lảng tránh.
    - Hãy nói về những bất ổn xảy ra với cậu thời gian gần đây! – Tina thẳng thắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc – Đừng nói rằng cậu không có vấn đề gì cả. Tớ không chấp nhận câu trả lời đó. Hoặc nếu chấp nhận, thì tụi mình không là bạn thân nữa!
    - Thực sự tớ không khoẻ! – Minh lẩm bẩm, đảo mắt – Có nhiều đêm tớ không sao chợp mắt được. Nhưng vào lớp, tớ lại có thể thiếp đi vài phút và gặp phải các hình ảnh hết sức khó chịu trong giấc ngủ ngắn.
    - Điều gì làm cậu mất ngủ? – Tina luôn thực tế bằng các câu hỏi đơn giản..
    - Luôn có một cảm giác đau đớn và sợ hãi lảng vảng đâu đó. Ở chung quanh tớ, và cả bên trong tớ! – Minh nhìn bạn thân, nửa như cầu cứu sự giúp đỡ, nửa như van vỉ đừng có đề cập vấn đề khó khăn này thêm nữa.
    - Cảm giác ấy xuât hiện từ lúc nào?
    - Hồi nghỉ Hè! – Minh nuốt nước bọt khan.
    Trong tích tắc, cô gạt bỏ ý định bộc bạch về cơn đau đến mức ngất lịm khi làm vườn hay ảo giác về sự vô hình mang tính điềm báo đã xảy ra cho cô gái đi cùng chàng trai bóng rổ ở khu liên hợp. Nhưng Tina khá nhạy cảm:
    - Có liên quan đến Trung và tai nạn của bạn gái cậu ấy?
    - Không! – Không dám nhìn vào mắt Tina, Minh đặt ánh mắt vào khoảng trống phía sau vai cô bạn thân.
    - Cậu có giải thích được lý do của mấy biểu hiện bất thường đó? Hoặc ít nhất, cậu cũng đến bác sĩ tâm lý xin tư vấn?
    - Không trầm trọng đến mức phải gặp bác sĩ đâu. Chỉ là tớ chưa hoàn toàn quen ở nhà một mình quá lâu, trong bầu không khí quá vắng vẻ. Cậu biết đấy, tớ làm vườn, tự bài trí nhà cửa, rồi học và chuẩn bị bài vở. Nhưng cũng có lúc, tớ chẳng biết làm gì cả. Thay đổi môi trường sống bao giờ cũng gây ra một vài trục trặc nhỏ - Minh nở nụ cười nhợt nhạt, hạ giọng – Nhưng dần dần tớ sẽ tự thu xếp được thôi, Tina!
    Tina ngả lưng về phía sau. Nửa trên người cô lọt hẳn vào vùng sáng. Và bỗng nhiên, vẻ mặt nghiêm trang biến mất, thay vào đó là nụ cười thân thiện quen thuộc, khiến gương mặt với chiếc hàm vuông cương nghị nhưng lại đi cùng đôi mắt trong veo đen láy bừng lên, như chiếc đèn lồng thắp sáng từ bên trong. Cô bạn búng nhẹ ngón tay:
    - Tạm thời vậy đi. Nhưng nè Minh, nhớ nha, khi nào cậu

      Hôm nay: Tue May 14, 2024 10:32 am